Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Mồi nhử
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Có thể trong nhất thời bỏ ra một số tiền lớn thu mua 10% cổ phần của tập đoàn Quý thị, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm
được.
Trừ bỏ Cảnh gia, Quý gia có thực lực này, cũng chỉ Dương gia trước kia có thể làm được!
Trong tay Lam Vũ, khẳng định sở hữu gia sản của Dương gia!
Trách không được Quý Bác lựa chọn cùng cô ta đính hôn, hóa ra, cô ta là một kho tiền biết đi.
“Trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ, không chuẩn bị đầy đủ, không thể cùng Quý gia khai chiến, chỉ vì một mình Lam Vũ, không đáng.”
Trong giọng nói của Cảnh Dật Thần lộ ra sự lạnh lùng cùng vững vàng, tiêu diệt Quý gia, Cảnh gia có thể làm được, nhưng Cảnh gia cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa tại họa về sau cũng rất nhiều.
Giống như việc tiêu diệt Dương gia, tuy rằng làm Dương gia trong mấy ngày ngắn ngủi liền lật úp, nhưng mà con rết trăm chân đến chết cũng không ngã xuống, muốn diệt trừ toàn bộ người của Dương gia, đó là không có khả năng, luôn có cá lọt lưới.
Mỗi một gia tộc đều có thủ đoạn bảo vệ mạng của mình, Dương gia phát triển nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có cách.
Quý gia cùng Dương gia không giống nhau, Dương gia chiếm đa số là người trong giới kinh doanh, trong giới chính trị có rất ít người, cho nên lực ảnh hưởng không lớn, đối với Cảnh gia mà nói, có thể không cần phí quá nhiều sức lực liền trừ tận gốc.
Quý gia lại không như vậy, Quý gia thế lực trong giới chính trị sớm đã ăn sâu bén rễ, muốn nhổ cỏ tận gốc, sẽ khiến cho giới chính trị rung chuyển, hơn nữa sau lưng Quý gia còn có quân đội, cho nên Cảnh gia sẽ không dễ dàng cùng Quý gia khai chiến.
Đây là nguyên nhân hai đại gia tộc nhiều năm như vậy vẫn trong cục diện giằng co, một khi khai chiến, sẽ tổn thương nguyên khí, ngày thường chỉ làm trò một chút thì không có vấn đề gì, bởi vì sẽ không chạm đến căn cơ, sẽ không làm gia tộc diệt vong.
Cũng giống vậy chỉ cần Quý gia có đầu óc, sẽ không dễ dàng trêu chọc Cảnh gia, nếu không chỉ có con đường chết.
“Tôi ngày mai sẽ tìm Quý Bác nói chuyện, cậu hẹn trước với hắn đi, cứ nói, tôi muốn cùng hắn trao đổi nghiệp vụ tài chính, hẹn ở quán trà lần trước.”
“Thiếu gia……” A Hổ muốn nói lại thôi.
Hắn biết rõ, Cảnh Dật Thần lấy chính mình làm mồi nhử, nhử Lam Vũ ra tay, chỉ cần cô ta ra tay, Cảnh gia ra tay với cô ta sẽ không cố kỵ nữa, Quý gia cũng sẽ không bảo vệ cô ta, đây là quy định bất thành văn của hai gia tộc. Cho nên sau khi Quý Lệ Lệ làm Thượng Quan Ngưng bị thương, Quý gia mới có thể tự nhận xui xẻo ngoan ngoãn đem tiền đưa tới, cắn răng đưa Quý Lệ Lệ đi nước ngoài, không cho cô ta quay lại thành phố A.
Nhưng mà, thiếu gia lấy chính mình làm mồi nhử quá nguy hiểm!
Lam Vũ cũng không biết sẽ làm gì, cô ta làm việc rất cẩn thận lại cực kì bí ẩn tàn nhẫn, chẳng may thiếu gia trúng kế của cô ta thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Dật Thần lại hờ hứng nói: “Không có việc gì, tôi tự hiểu rõ, đến lúc đó cậu cũng đi theo tôi, một người phụ nữ mà thôi, tôi nếu chỉ vì một chút nguy hiểm mà không dám mạo hiểm, làm sao có thể sống tới hôm nay. Yên bình lâu như vậy, cũng nên có một trận huyết vũ tinh phong. Đi hẹn Quý Bác đi!”
A Hổ không nói cái gì nữa, mà là cung kính đồng ý.
Hắn tin tưởng thực lực của của thiếu gia, một người phụ nữ như Lam Vũ, kể cả cô ta có thủ đoạn cùng tâm cơ đến dâu, cũng không phải là đối thủ của thiếu gia.
Lúc Quý Bác nhận được điện thoại của A Hổ, đang ở trong viện điều dưỡng có phong cảnh cực kì xinh đẹp của Quý gia.
Viện điều dưỡng này của Quý gia ở vùng ngoại thành, vị trí tuy rằng hẻo lánh, nhưng lại chiếm diện tích cực lớn, bên trong xa hoa, trang bị cao cấp và đội ngũ chữa bệnh hoàn thiện, chuyên cung cấp nơi an dưỡng nghỉ ngơi cho hào môn quý tộc thành phố A.
Quý Mẫn Quyết cũng an dưỡng ở đây.
Tối nay, Quý Già Mộng cùng Quý Lĩnh đều ở đây, Quý Bác tới là để bức vua thoái vị.
Trên mặt Quý Bác mang theo nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng đáy mắt không hề tươi cười, nhưng cùng làm cho hắn thoạt nhìn cực kì ôn hòa, hơn nữa phong cách của hắn cực kì hòa nhã, thoạt nhìn giống như một vãn bối bình thường cùng trưởng bối nói chuyện.
Chỉ là lời hắn nói thật sự không phải lời một vãn bối nên nói ra.
“Chú, về sau việc của tập đoàn Quý thị ngài không cần nhúng tay vào, ngài bị bệnh, nên dưỡng bệnh cho tốt, vị trí tổng giám đốc, ngài nên để lại cho người có tài. Nếu không, Quý gia sớm muộn gì cũng chết trong tay ngài, đưa nó cho tôi, tôi sẽ làm nó phát triển lớn mạnh, Già Mộng và Quý Lĩnh có thể tiếp tục tham dự vào việc kinh doanh của gia tộc, việc này tôi sẽ không can thiệp, nhưng bọn họ không thể can thiệp vào quyết sách của tôi. Về sau, gia tộc do một mình tôi khống chế!”
Quý Mẫn Quyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch, ông duỗi tay chỉ vào Quý Bác, hận không thể một tay chọc chết hắn: “Được lắm Quý Bác, cánh cứng cáp rồi thì muốn bức tao nhường chỗ! Ai cho mày lá gan như vậy! Mày có phải không biết chính mình họ gì hay không?! Tập đoàn Quý thị là của tao, tao mới là tổng giám đốc, tao mới là người có quyền, mày là cái gì chứ!”
Quý Bác bị ông mắng, một chút cũng không tức giận, vẫn là dáng vẻ quân tử dịu dàng hiền hậu —— trừ bỏ Cảnh Dật Thần, ngày thường không ai có thể làm hắn tức giận.
“Chú không cần tức giận, tập đoàn Quý thị giao cho tôi, tốt hơn ở trong tay chú mấy chục lần, nếu chú không đồng ý tự mình từ chức, tôi sẽ triệu tập đại hội cổ đông, bãi miễn chức vụ của chú, một lần nữa chọn lại tổng giám đốc.”
Quý Mẫn Quyết suýt chút nữa bị hắn làm tức chết, ngày thường là một cháu trai nghe lời lại từ một con cừu con biến thành một con sói, hùng hổ doạ người, nói ra những lời làm ông hãi hùng khiếp vía.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh đang đứng một bên cũng ngơ ngác nhìn Quý Bác, giống như không quen biết hắn!
Tại sao cảm giác Quý Bác trở nên có chút giống Cảnh Dật Thần đây? Hắn học thủ đoạn tàn nhẫn ác độc của Cảnh Dật Thần sao?
Quý Lĩnh hừ lạnh một tiếng: “Quý Bác, mày không khỏi quá càn rỡ, mày muốn học Cảnh Dật Thần, đầu tiên cũng phải có thực lực như Cảnh Dật Thần, không có thực lực mà ở đó gào khan, để người khác chê cười mà thôi! Bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của ba tao? Mày bị ngu ngốc sao? Cổ phần của ba tao có 50%, kể cả mày có thuyết phục toàn bộ các cổ đông, cũng chỉ chiếm hữu được 50% cổ phần mà thôi, chỉ cần chúng tao không đồng ý, chức tổng giám đốc của ba tao vẫn vững vàng!”
Ý cười trên mặt Quý Bác càng thêm rõ ràng, hắn nhàn nhạt nói: “Phải không? Vậy thì tốt, chúng ta thử chờ xem. Cháu trai bãi miễn chức vụ của chú, khó tránh khỏi có chút khó coi, chú cũng sẽ không nhịn được, tôi vốn muốn để chú giữ lại một chút thể diện, nếu các người đã không cần, tôi cũng không cần phải khách khí.”
Quý Bác nói xong, còn cung kính chào hỏi Quý Mẫn Quyết, sau đó mới rời đi.
Sau khi rời đi hắn liền trực tiếp trở lại biệt thự trong thành phó.
Khi trở lại biệt thự đã hơn hai giờ sáng.
Biệt thự không có bật đèn, nhàn nhạt dưới ánh trăng, một bóng dáng màu đen đứng thẳng ở bên cửa sát đất của biệt thự, giống một bóng ma cô đơn, tùy lúc có thể cắn nuốt mạng của người khác.
Quý Bác bật đèn lên, chậm rãi đi về phía cái bóng màu đen kia.
Hiện tại hắn đối với Lam Vũ đã càng ngày càng sợ hãi, thủ đoạn của người phụ nữ này cực kì tàn nhẫn, đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
Nhưng mà hắn lại cần sự ác độc và tâm cơ của cô ta!
Quý Bác đứng yên bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ đi gặp Cảnh Dật Thần, cùng hắn đàm phán nghiệp vụ tài chính, cô có đi không?”
Lam Vũ quay mặt đi tới, khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, phối hợp với da thịt tuyết trắng không có một chút huyết sắc, tạo thành một vẻ đẹp yếu đuối bệnh tật, chỉ có ánh mắt hung ác nham hiểm của cô ta, tiết lộ nội tâm khát máu: “Hắn đã muốn tôi cắn câu, tôi làm sao có thể không cho hắn một sự kinh hỉ!”
Trừ bỏ Cảnh gia, Quý gia có thực lực này, cũng chỉ Dương gia trước kia có thể làm được!
Trong tay Lam Vũ, khẳng định sở hữu gia sản của Dương gia!
Trách không được Quý Bác lựa chọn cùng cô ta đính hôn, hóa ra, cô ta là một kho tiền biết đi.
“Trước tiên không cần hành động thiếu suy nghĩ, không chuẩn bị đầy đủ, không thể cùng Quý gia khai chiến, chỉ vì một mình Lam Vũ, không đáng.”
Trong giọng nói của Cảnh Dật Thần lộ ra sự lạnh lùng cùng vững vàng, tiêu diệt Quý gia, Cảnh gia có thể làm được, nhưng Cảnh gia cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, hơn nữa tại họa về sau cũng rất nhiều.
Giống như việc tiêu diệt Dương gia, tuy rằng làm Dương gia trong mấy ngày ngắn ngủi liền lật úp, nhưng mà con rết trăm chân đến chết cũng không ngã xuống, muốn diệt trừ toàn bộ người của Dương gia, đó là không có khả năng, luôn có cá lọt lưới.
Mỗi một gia tộc đều có thủ đoạn bảo vệ mạng của mình, Dương gia phát triển nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có cách.
Quý gia cùng Dương gia không giống nhau, Dương gia chiếm đa số là người trong giới kinh doanh, trong giới chính trị có rất ít người, cho nên lực ảnh hưởng không lớn, đối với Cảnh gia mà nói, có thể không cần phí quá nhiều sức lực liền trừ tận gốc.
Quý gia lại không như vậy, Quý gia thế lực trong giới chính trị sớm đã ăn sâu bén rễ, muốn nhổ cỏ tận gốc, sẽ khiến cho giới chính trị rung chuyển, hơn nữa sau lưng Quý gia còn có quân đội, cho nên Cảnh gia sẽ không dễ dàng cùng Quý gia khai chiến.
Đây là nguyên nhân hai đại gia tộc nhiều năm như vậy vẫn trong cục diện giằng co, một khi khai chiến, sẽ tổn thương nguyên khí, ngày thường chỉ làm trò một chút thì không có vấn đề gì, bởi vì sẽ không chạm đến căn cơ, sẽ không làm gia tộc diệt vong.
Cũng giống vậy chỉ cần Quý gia có đầu óc, sẽ không dễ dàng trêu chọc Cảnh gia, nếu không chỉ có con đường chết.
“Tôi ngày mai sẽ tìm Quý Bác nói chuyện, cậu hẹn trước với hắn đi, cứ nói, tôi muốn cùng hắn trao đổi nghiệp vụ tài chính, hẹn ở quán trà lần trước.”
“Thiếu gia……” A Hổ muốn nói lại thôi.
Hắn biết rõ, Cảnh Dật Thần lấy chính mình làm mồi nhử, nhử Lam Vũ ra tay, chỉ cần cô ta ra tay, Cảnh gia ra tay với cô ta sẽ không cố kỵ nữa, Quý gia cũng sẽ không bảo vệ cô ta, đây là quy định bất thành văn của hai gia tộc. Cho nên sau khi Quý Lệ Lệ làm Thượng Quan Ngưng bị thương, Quý gia mới có thể tự nhận xui xẻo ngoan ngoãn đem tiền đưa tới, cắn răng đưa Quý Lệ Lệ đi nước ngoài, không cho cô ta quay lại thành phố A.
Nhưng mà, thiếu gia lấy chính mình làm mồi nhử quá nguy hiểm!
Lam Vũ cũng không biết sẽ làm gì, cô ta làm việc rất cẩn thận lại cực kì bí ẩn tàn nhẫn, chẳng may thiếu gia trúng kế của cô ta thì phải làm sao bây giờ!
Cảnh Dật Thần lại hờ hứng nói: “Không có việc gì, tôi tự hiểu rõ, đến lúc đó cậu cũng đi theo tôi, một người phụ nữ mà thôi, tôi nếu chỉ vì một chút nguy hiểm mà không dám mạo hiểm, làm sao có thể sống tới hôm nay. Yên bình lâu như vậy, cũng nên có một trận huyết vũ tinh phong. Đi hẹn Quý Bác đi!”
A Hổ không nói cái gì nữa, mà là cung kính đồng ý.
Hắn tin tưởng thực lực của của thiếu gia, một người phụ nữ như Lam Vũ, kể cả cô ta có thủ đoạn cùng tâm cơ đến dâu, cũng không phải là đối thủ của thiếu gia.
Lúc Quý Bác nhận được điện thoại của A Hổ, đang ở trong viện điều dưỡng có phong cảnh cực kì xinh đẹp của Quý gia.
Viện điều dưỡng này của Quý gia ở vùng ngoại thành, vị trí tuy rằng hẻo lánh, nhưng lại chiếm diện tích cực lớn, bên trong xa hoa, trang bị cao cấp và đội ngũ chữa bệnh hoàn thiện, chuyên cung cấp nơi an dưỡng nghỉ ngơi cho hào môn quý tộc thành phố A.
Quý Mẫn Quyết cũng an dưỡng ở đây.
Tối nay, Quý Già Mộng cùng Quý Lĩnh đều ở đây, Quý Bác tới là để bức vua thoái vị.
Trên mặt Quý Bác mang theo nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng đáy mắt không hề tươi cười, nhưng cùng làm cho hắn thoạt nhìn cực kì ôn hòa, hơn nữa phong cách của hắn cực kì hòa nhã, thoạt nhìn giống như một vãn bối bình thường cùng trưởng bối nói chuyện.
Chỉ là lời hắn nói thật sự không phải lời một vãn bối nên nói ra.
“Chú, về sau việc của tập đoàn Quý thị ngài không cần nhúng tay vào, ngài bị bệnh, nên dưỡng bệnh cho tốt, vị trí tổng giám đốc, ngài nên để lại cho người có tài. Nếu không, Quý gia sớm muộn gì cũng chết trong tay ngài, đưa nó cho tôi, tôi sẽ làm nó phát triển lớn mạnh, Già Mộng và Quý Lĩnh có thể tiếp tục tham dự vào việc kinh doanh của gia tộc, việc này tôi sẽ không can thiệp, nhưng bọn họ không thể can thiệp vào quyết sách của tôi. Về sau, gia tộc do một mình tôi khống chế!”
Quý Mẫn Quyết tức giận tới mặt mũi trắng bệch, ông duỗi tay chỉ vào Quý Bác, hận không thể một tay chọc chết hắn: “Được lắm Quý Bác, cánh cứng cáp rồi thì muốn bức tao nhường chỗ! Ai cho mày lá gan như vậy! Mày có phải không biết chính mình họ gì hay không?! Tập đoàn Quý thị là của tao, tao mới là tổng giám đốc, tao mới là người có quyền, mày là cái gì chứ!”
Quý Bác bị ông mắng, một chút cũng không tức giận, vẫn là dáng vẻ quân tử dịu dàng hiền hậu —— trừ bỏ Cảnh Dật Thần, ngày thường không ai có thể làm hắn tức giận.
“Chú không cần tức giận, tập đoàn Quý thị giao cho tôi, tốt hơn ở trong tay chú mấy chục lần, nếu chú không đồng ý tự mình từ chức, tôi sẽ triệu tập đại hội cổ đông, bãi miễn chức vụ của chú, một lần nữa chọn lại tổng giám đốc.”
Quý Mẫn Quyết suýt chút nữa bị hắn làm tức chết, ngày thường là một cháu trai nghe lời lại từ một con cừu con biến thành một con sói, hùng hổ doạ người, nói ra những lời làm ông hãi hùng khiếp vía.
Quý Già Mộng và Quý Lĩnh đang đứng một bên cũng ngơ ngác nhìn Quý Bác, giống như không quen biết hắn!
Tại sao cảm giác Quý Bác trở nên có chút giống Cảnh Dật Thần đây? Hắn học thủ đoạn tàn nhẫn ác độc của Cảnh Dật Thần sao?
Quý Lĩnh hừ lạnh một tiếng: “Quý Bác, mày không khỏi quá càn rỡ, mày muốn học Cảnh Dật Thần, đầu tiên cũng phải có thực lực như Cảnh Dật Thần, không có thực lực mà ở đó gào khan, để người khác chê cười mà thôi! Bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của ba tao? Mày bị ngu ngốc sao? Cổ phần của ba tao có 50%, kể cả mày có thuyết phục toàn bộ các cổ đông, cũng chỉ chiếm hữu được 50% cổ phần mà thôi, chỉ cần chúng tao không đồng ý, chức tổng giám đốc của ba tao vẫn vững vàng!”
Ý cười trên mặt Quý Bác càng thêm rõ ràng, hắn nhàn nhạt nói: “Phải không? Vậy thì tốt, chúng ta thử chờ xem. Cháu trai bãi miễn chức vụ của chú, khó tránh khỏi có chút khó coi, chú cũng sẽ không nhịn được, tôi vốn muốn để chú giữ lại một chút thể diện, nếu các người đã không cần, tôi cũng không cần phải khách khí.”
Quý Bác nói xong, còn cung kính chào hỏi Quý Mẫn Quyết, sau đó mới rời đi.
Sau khi rời đi hắn liền trực tiếp trở lại biệt thự trong thành phó.
Khi trở lại biệt thự đã hơn hai giờ sáng.
Biệt thự không có bật đèn, nhàn nhạt dưới ánh trăng, một bóng dáng màu đen đứng thẳng ở bên cửa sát đất của biệt thự, giống một bóng ma cô đơn, tùy lúc có thể cắn nuốt mạng của người khác.
Quý Bác bật đèn lên, chậm rãi đi về phía cái bóng màu đen kia.
Hiện tại hắn đối với Lam Vũ đã càng ngày càng sợ hãi, thủ đoạn của người phụ nữ này cực kì tàn nhẫn, đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn!
Nhưng mà hắn lại cần sự ác độc và tâm cơ của cô ta!
Quý Bác đứng yên bên cạnh cô ta, nhẹ giọng nói: “Ngày mai sẽ đi gặp Cảnh Dật Thần, cùng hắn đàm phán nghiệp vụ tài chính, cô có đi không?”
Lam Vũ quay mặt đi tới, khuôn mặt cô ta rất xinh đẹp, phối hợp với da thịt tuyết trắng không có một chút huyết sắc, tạo thành một vẻ đẹp yếu đuối bệnh tật, chỉ có ánh mắt hung ác nham hiểm của cô ta, tiết lộ nội tâm khát máu: “Hắn đã muốn tôi cắn câu, tôi làm sao có thể không cho hắn một sự kinh hỉ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro