Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Mỹ nhân bọ cạp (3)
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Đúng là thân thể của Dương Mộc Yên rất đẹp, rất cân đối, không có vết
sẹo nào, bộ ngực đầy đặn, đôi mông mượt mà, vòng eo tinh tế, còn có làn
da trắng như tuyết, đúng là có thể mê hoặc mọi người.
Nếu là người đàn ông khác, chắn chắn sẽ không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ của ả, thậm chí sẽ gầm nhẹ rồi nhào lên, biến ả trở thành người của mình.
Đáng tiếc, ả gặp Mộc Thanh.
Ở trong mắt anh, ngoại trừ Triệu An An, đâu có ai là nữ nữa?
Ánh mắt Mộc Thanh trong suốt không hề gợn sóng, không có chút tình dục nào, anh nhìn Dương Mộc Yên từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh: “Thân thể phụ nữ, tôi thấy rất nhiều, thân thể cô có nhiều chỗ thiếu hụt như vậy, cũng dám lấy đến câu dẫn tôi? Bộ ngực thật khó coi, còn rũ xuống nhiều như vậy, tôi khuyên cô ên làm phẫu thuật nâng ngực trước đi!”
Dương Mộc Yên khẽ cay mày, nhìn bộ ngực của mình, thản nhiên nói: “Anh cố tình đào bới xương cốt trong trứng chim mà thôi.”’
Ả nói xong liền đá rớt giày cao gót, thân thể trần trụi ôm lấy Mộc Thanh.
Dương Mộc Yên thổi hơi bên tai Mộc Thanh: “Ngày nào em cũng mơ thấy anh, mơ thấy anh ôm em, bây giờ, cuối cùng thì em cũng ở trong lòng anh, ôm em lên giường, em muốn anh!”
“Cút!” Mộc Thanh thờ ơ, vẻ mặt không hề thay đổi.
Đột nhiên Dương Mộc Yên cười vô cùng vui sướng, ngũ quan xinh xắn bởi vì vậy mà hơi vặn vẹo, làm cho người ta cảm thấy khủng bố không nói nên lời.
“Hôm nay, em nhất định phải có được anh, nếu không, Triệu An An sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Nét mặt Mộc Thanh căng cứng, thật lâu không nói chuyện.
“Anh quyết định chưa? Anh muốn em rồi tiện tay giữ mạng cho Triệu An An, hay là không cần em rồi tiện tay giết chết Triệu An An?”
Ngón tay trắng nõn của Dương Mộc Yên vuốt ve trước ngực Mộc Thanh, sau đó chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo của anh.
Ả giữ lại mạng sống của Triệu An An, đúng là quyết định chính xác.
Nếu không, chỉ sợ Mộc Thanh sẽ trực tiếp giết ả.
Cô thích tiếp xúc với người có tình có nghĩa, bởi vì người càng có tình nghĩa, lại càng dễ bị ràng buộc, cô lại càng dễ chèn ép.
Tuy cô rất ghét Triệu An An, hận ả chiếm được trái tim Mộc Thanh, vài lần muốn giết ả, nhưng mà cô vẫn không ra tay.
Nếu không có Triệu An An, Mộc Thanh sẽ không cố kỵ gì hết, làm sao lại giống như bây giờ, ngoan ngoãn đứng trước mặt ả, tuỳ ả vuốt ve!
Nhìn xem, dáng người hoàn mỹ đến cỡ nào! Hai chân thon dài, tấm lưng thẳng tắp, cánh tay hữu lực, cơ ngực gợi cảm và cơ bụng rắn chắc, mỗi một chỗ, đều làm ả mê đắm.
Ả thích Mộc Thanh, thích đến điên cuồng, cho dù không chiếm được trái tim anh, ả cũng muốn trở thành người của anh!
Ả ôm lấy cổ Mộc Thanh, bắt đầu vội vàng hôn lên môi anh.
Mộc Thanh nhìn thấy ả cởi sạch quần áo, cả người trần trụi, không có chỗ nào để giấu đồ, lập tức vươn tay vỗ sau ót ả.
Hai ngân châm, lập tức đâm vào ót Dương Mộc Yên.
Ngay sau đó, Dương Mộc Yên nhắm hai mắt, ngã sấp xuống sàn nhà, vang lên một tiếng “bang”.
Mộc Thanh không hề thương hương tiếc ngọc, anh mặc kệ Dương Mộc Yên nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, nhanh chóng tìm đồ trong quần áo và túi xách của ả.
Người đàn bà ác độc này, vậy mà dám lấy tính mạng Triệu An An để uy hiếp anh, khi dễ anh là con mèo bệnh hả!
Cho dù anh có chết cũng không chạm vào Dương Mộc Yên!Loại người ghê tởm như vậy, ôm anh còn làm anh cảm thấy muốn ói!
Đúng là kỳ lạ, còn có người ép buộc người khác chơi mình, đồ điên!
Bây giờ Mộc Thanh đã hiểu, vì sao Cảnh Dật Thần không thích bị người khác chạm vào, có ai chạm vào anh anh liền nôn mửa, thì ra sẽ chán ghét một người đến mức độ như thế, da thịt chạm nhau cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Mộc Thanh vừa tức giận mắng chửi Dương Mộc Yên vừa lục lọi đồ đạc của ả.
Chính là, không hề phát hiện cái gì kỳ lạ trong quần áo và túi của Dương Mộc Yên, Mộc Thanh xoay người, ánh mắt đặt trên thân thể Dương Mộc Yên.
Anh cẩn thận kiểm tra thân thể Dương Mộc Yên từ đầu đến chân, cuối cùng tìm được một cái cảm biến mini trong móng tay của ả.
Nếu ả muốn truyền tin cho thủ hạ của mình, để bọn họ giết Triệu An An, có lẽ phải dựa vào cái này.
Mộc Thanh không biết tác dụng của thứ này, anh lo mình tuỳ tiện chạm vào thì sẽ xảy ra vấn đề, cho nên lập tức gọi cho Trịnh Kinh, hắn là chuyên gia ở phương diện này, nhìn thấy vô số máy cảm biến, cũng biết rõ cách dùng và kiêng kị của nó.
Trịnh Kinh bị điện thoại của Mộc Thanh đánh thức, nhưng hắn không hề hờn giận mà lập tức hỏi Mộc Thanh đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Thanh không phải là người không hiểu lý lẽ, hai giờ khuya điện cho hắn, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Mộc Thanh nhanh chóng kể hết mọi chuyện, Trịnh Kinh lập tức quyết định: “Không nên động vào cảm biến, tôi tới liền!”
Mộc Thanh cúp điện thoại của Trịnh Kinh, lại gọi cho Cảnh Dật Thần.
“Chuyện gì?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt và trầm thấp của Cảnh Dật Thần, cực kỳ tỉnh táo, rõ ràng là anh còn chưa bắt đầu ngủ.
“Cảnh thiếu, Dương Mộc Yên ở chỗ em! Còn có, ả nói ả đã bố trí người bên cạnh An An, rất có thể sẽ giết An An!”
Cảnh Dật Thần nói ngắn gọn: “Giữ Dương Mộc Yên, An An giao cho anh.”
Tắt điện thoại, bóng dáng Cảnh Dật Thần lập tức biến mất trong bóng đêm.
Nửa tiếng sau, Cảnh Dật Thần dẫn A Hổ tới nhà trọ Mộc Thanh, Trịnh Kinh cũng chạy đến.
Dương Mộc Yên vẫn trần trụi như trước, hai mắt nhắm chặt, hôn mê nằm trên sàn nhà.
Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh nhìn Dương Mộc Yên một cái, hai người đều không có phản ứng, Trịnh Kinh hơi ngạc nhiên đối với sự thay đổi của ả, mà Cảnh Dật Thần đã biết Dương Mộc Yên phẫu thuật thẩm mỹ từ chỗ của Cảnh Dật Nhiên, cho nên anh không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước, không có biểu tình gì.
Chỉ có A Hổ có hơi ngại ngùng, hắn cảm thấy thân thể Dương Mộc Yên rất đẹp, hắn chưa từng nhìn thấy thân thể nào hoàn mỹ như vậy.
Đương nhiên, cũng chỉ vậy thôi.
Nếu Cảnh Dật Thần đề nghị giết Dương Mộc Yên, hắn nhất định sẽ cười đồng ý, sau đó không hề do dự biến đại mỹ nhân trở thành một khối thi thể.
A Hổ bên ngoài chất phác bên trong lạnh lùng, trong từ điển không hề có từ “thương hương tiếc ngọc”.
Hơn nữa, A Hổ cũng biết Dương Mộc Yên tàn nhẫn thế nào, chắc chắn sẽ không có ý tưởng khác lạ gì với ả, hắn ngại là bởi vì con gái là lá bài thần bí cuối cùng của hắn -- Hắn chưa từng thử qua mùi vị con gái là như thế nào.
A Hổ cố chấp suy nghĩ, anh muốn đem lần đầu tiên của mình cho bà xã.
Đại mỹ nhân yếu đuối trần trụi nằm trong phòng khách, bốn người đàn ông lại xem mỹ nhân như là khúc gỗ, đúng là làm người khác ngạc nhiên.
Nếu là người đàn ông khác, chắn chắn sẽ không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào thân thể hoàn mỹ của ả, thậm chí sẽ gầm nhẹ rồi nhào lên, biến ả trở thành người của mình.
Đáng tiếc, ả gặp Mộc Thanh.
Ở trong mắt anh, ngoại trừ Triệu An An, đâu có ai là nữ nữa?
Ánh mắt Mộc Thanh trong suốt không hề gợn sóng, không có chút tình dục nào, anh nhìn Dương Mộc Yên từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh: “Thân thể phụ nữ, tôi thấy rất nhiều, thân thể cô có nhiều chỗ thiếu hụt như vậy, cũng dám lấy đến câu dẫn tôi? Bộ ngực thật khó coi, còn rũ xuống nhiều như vậy, tôi khuyên cô ên làm phẫu thuật nâng ngực trước đi!”
Dương Mộc Yên khẽ cay mày, nhìn bộ ngực của mình, thản nhiên nói: “Anh cố tình đào bới xương cốt trong trứng chim mà thôi.”’
Ả nói xong liền đá rớt giày cao gót, thân thể trần trụi ôm lấy Mộc Thanh.
Dương Mộc Yên thổi hơi bên tai Mộc Thanh: “Ngày nào em cũng mơ thấy anh, mơ thấy anh ôm em, bây giờ, cuối cùng thì em cũng ở trong lòng anh, ôm em lên giường, em muốn anh!”
“Cút!” Mộc Thanh thờ ơ, vẻ mặt không hề thay đổi.
Đột nhiên Dương Mộc Yên cười vô cùng vui sướng, ngũ quan xinh xắn bởi vì vậy mà hơi vặn vẹo, làm cho người ta cảm thấy khủng bố không nói nên lời.
“Hôm nay, em nhất định phải có được anh, nếu không, Triệu An An sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai!”
Nét mặt Mộc Thanh căng cứng, thật lâu không nói chuyện.
“Anh quyết định chưa? Anh muốn em rồi tiện tay giữ mạng cho Triệu An An, hay là không cần em rồi tiện tay giết chết Triệu An An?”
Ngón tay trắng nõn của Dương Mộc Yên vuốt ve trước ngực Mộc Thanh, sau đó chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo của anh.
Ả giữ lại mạng sống của Triệu An An, đúng là quyết định chính xác.
Nếu không, chỉ sợ Mộc Thanh sẽ trực tiếp giết ả.
Cô thích tiếp xúc với người có tình có nghĩa, bởi vì người càng có tình nghĩa, lại càng dễ bị ràng buộc, cô lại càng dễ chèn ép.
Tuy cô rất ghét Triệu An An, hận ả chiếm được trái tim Mộc Thanh, vài lần muốn giết ả, nhưng mà cô vẫn không ra tay.
Nếu không có Triệu An An, Mộc Thanh sẽ không cố kỵ gì hết, làm sao lại giống như bây giờ, ngoan ngoãn đứng trước mặt ả, tuỳ ả vuốt ve!
Nhìn xem, dáng người hoàn mỹ đến cỡ nào! Hai chân thon dài, tấm lưng thẳng tắp, cánh tay hữu lực, cơ ngực gợi cảm và cơ bụng rắn chắc, mỗi một chỗ, đều làm ả mê đắm.
Ả thích Mộc Thanh, thích đến điên cuồng, cho dù không chiếm được trái tim anh, ả cũng muốn trở thành người của anh!
Ả ôm lấy cổ Mộc Thanh, bắt đầu vội vàng hôn lên môi anh.
Mộc Thanh nhìn thấy ả cởi sạch quần áo, cả người trần trụi, không có chỗ nào để giấu đồ, lập tức vươn tay vỗ sau ót ả.
Hai ngân châm, lập tức đâm vào ót Dương Mộc Yên.
Ngay sau đó, Dương Mộc Yên nhắm hai mắt, ngã sấp xuống sàn nhà, vang lên một tiếng “bang”.
Mộc Thanh không hề thương hương tiếc ngọc, anh mặc kệ Dương Mộc Yên nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, nhanh chóng tìm đồ trong quần áo và túi xách của ả.
Người đàn bà ác độc này, vậy mà dám lấy tính mạng Triệu An An để uy hiếp anh, khi dễ anh là con mèo bệnh hả!
Cho dù anh có chết cũng không chạm vào Dương Mộc Yên!Loại người ghê tởm như vậy, ôm anh còn làm anh cảm thấy muốn ói!
Đúng là kỳ lạ, còn có người ép buộc người khác chơi mình, đồ điên!
Bây giờ Mộc Thanh đã hiểu, vì sao Cảnh Dật Thần không thích bị người khác chạm vào, có ai chạm vào anh anh liền nôn mửa, thì ra sẽ chán ghét một người đến mức độ như thế, da thịt chạm nhau cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Mộc Thanh vừa tức giận mắng chửi Dương Mộc Yên vừa lục lọi đồ đạc của ả.
Chính là, không hề phát hiện cái gì kỳ lạ trong quần áo và túi của Dương Mộc Yên, Mộc Thanh xoay người, ánh mắt đặt trên thân thể Dương Mộc Yên.
Anh cẩn thận kiểm tra thân thể Dương Mộc Yên từ đầu đến chân, cuối cùng tìm được một cái cảm biến mini trong móng tay của ả.
Nếu ả muốn truyền tin cho thủ hạ của mình, để bọn họ giết Triệu An An, có lẽ phải dựa vào cái này.
Mộc Thanh không biết tác dụng của thứ này, anh lo mình tuỳ tiện chạm vào thì sẽ xảy ra vấn đề, cho nên lập tức gọi cho Trịnh Kinh, hắn là chuyên gia ở phương diện này, nhìn thấy vô số máy cảm biến, cũng biết rõ cách dùng và kiêng kị của nó.
Trịnh Kinh bị điện thoại của Mộc Thanh đánh thức, nhưng hắn không hề hờn giận mà lập tức hỏi Mộc Thanh đã xảy ra chuyện gì.
Mộc Thanh không phải là người không hiểu lý lẽ, hai giờ khuya điện cho hắn, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Mộc Thanh nhanh chóng kể hết mọi chuyện, Trịnh Kinh lập tức quyết định: “Không nên động vào cảm biến, tôi tới liền!”
Mộc Thanh cúp điện thoại của Trịnh Kinh, lại gọi cho Cảnh Dật Thần.
“Chuyện gì?”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt và trầm thấp của Cảnh Dật Thần, cực kỳ tỉnh táo, rõ ràng là anh còn chưa bắt đầu ngủ.
“Cảnh thiếu, Dương Mộc Yên ở chỗ em! Còn có, ả nói ả đã bố trí người bên cạnh An An, rất có thể sẽ giết An An!”
Cảnh Dật Thần nói ngắn gọn: “Giữ Dương Mộc Yên, An An giao cho anh.”
Tắt điện thoại, bóng dáng Cảnh Dật Thần lập tức biến mất trong bóng đêm.
Nửa tiếng sau, Cảnh Dật Thần dẫn A Hổ tới nhà trọ Mộc Thanh, Trịnh Kinh cũng chạy đến.
Dương Mộc Yên vẫn trần trụi như trước, hai mắt nhắm chặt, hôn mê nằm trên sàn nhà.
Cảnh Dật Thần và Trịnh Kinh nhìn Dương Mộc Yên một cái, hai người đều không có phản ứng, Trịnh Kinh hơi ngạc nhiên đối với sự thay đổi của ả, mà Cảnh Dật Thần đã biết Dương Mộc Yên phẫu thuật thẩm mỹ từ chỗ của Cảnh Dật Nhiên, cho nên anh không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn hờ hững như trước, không có biểu tình gì.
Chỉ có A Hổ có hơi ngại ngùng, hắn cảm thấy thân thể Dương Mộc Yên rất đẹp, hắn chưa từng nhìn thấy thân thể nào hoàn mỹ như vậy.
Đương nhiên, cũng chỉ vậy thôi.
Nếu Cảnh Dật Thần đề nghị giết Dương Mộc Yên, hắn nhất định sẽ cười đồng ý, sau đó không hề do dự biến đại mỹ nhân trở thành một khối thi thể.
A Hổ bên ngoài chất phác bên trong lạnh lùng, trong từ điển không hề có từ “thương hương tiếc ngọc”.
Hơn nữa, A Hổ cũng biết Dương Mộc Yên tàn nhẫn thế nào, chắc chắn sẽ không có ý tưởng khác lạ gì với ả, hắn ngại là bởi vì con gái là lá bài thần bí cuối cùng của hắn -- Hắn chưa từng thử qua mùi vị con gái là như thế nào.
A Hổ cố chấp suy nghĩ, anh muốn đem lần đầu tiên của mình cho bà xã.
Đại mỹ nhân yếu đuối trần trụi nằm trong phòng khách, bốn người đàn ông lại xem mỹ nhân như là khúc gỗ, đúng là làm người khác ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro