Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Thân bại danh liệt (2)
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Tạ Trác Quân trong đáy lòng tràn lên sự bi phẫn và thê lương, không thể
dùng lời nói mà hình dung được, hắn thậm chí còn có xúc động muốn bóp
chết Thượng Quan!
“Ngươi ác độc cũng được, ngụy trang cũng được, tôi đều còn có thể ép chính mình chịu đựng, bởi vì tôi cho rằng, ít nhất tôi còn tưởng tình cảm cô dành cho tôi là thật sự, ít nhất cô cũng yêu tôi! Hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Cô chỉ ghen ghét với Thượng Quan Ngưng, cho nên muốn cướp mọi thứ của cô ấy! Tôi chỉ là một công cụ cô thắng được từ tay Thượng Quan Ngưng mà thôi! Thượng Quan Nhu Tuyết, sao cô không chết đi! Loại người như cô tồn tại còn có ý nghĩa gì!”
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay nhìn thấy Tạ Trác Quân trong nháy mắt liền cảm thấy rất khủng hoảng, hiện tại nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại càng hoảng loạn.
“Trác Quân, anh hiểu lầm, em không có muốn cướp chồng của chị ấy! Em chỉ yêu anh! Hơn nữa em hôm nay không phải cố ý, em căn bản không biết người đàn ông hôm nay là chồng chị ấy! Em chỉ là nghe người khác nói, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh cho nên muốn đi gặp anh ta một chút, không phải mẹ nói gần đây sản phẩm của chúng ta bị tồn đọng không bán được hay sao? Em là muốn tạo quan hệ hợp tác giúp công ty thôi."
Nhưng Tạ Trác Quân căn bản không tin lý do thoái thác của cô, Thượng Quan Nhu Tuyết đã gặp qua Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, không biết thân phận của anh là Cảnh đại công tử, nhưng sao có thể không nhớ rõ diện mạo!
“Đến bây giờ cô vẫn còn mở miệng nói dối, có phải là từ lúc tôi quen cô thì ngay cả một câu nói thật cũng không có!"
Loại cảm giác dối trá trong cuộc sống này quả thật rất khủng bố!
Tạ Trác Quân cảm thấy quả thực như không có cách nào thoát khỏi cơm ác mộng, thế giới hiện thực hắn không thể chạm đến, bốn năm qua hắn vẫn luôn u mê đắm chìm vào đó mà vẫn luôn nghĩ mình đi khắp thế giới!
“Trác Quân, anh không thể hiểu lầm em như vậy! Cả đời này em chỉ yêu mình anh, toàn tâm toàn ý mà yêu anh, em làm mọi chuyện chỉ vì anh! Em không phải vì ghen ghét với chị ấy nên mới ở bên anh, em là bởi vì rất yêu anh nên mới liều mạng đến gần anh."
“Yêu tôi?” Giọng nói của Tạ Trác Quân lộ ra sự bi ai trào phúng, “Yêu tôi mà cô đi câu dẫn người đàn ông khác? Yêu tôi mà cô không nghĩ muốn sinh con cho tôi, phải dùng thủ đoạn hôm nay để hại chết nó?"
“Em không có!” Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân chọc đúng tâm sự trong lòng, ngày càng kinh hoảng, vội vàng giải thích nói: “Em đã nói, việc hôm nay không phải em cố ý, em đương nhiên muốn đem con của chúng sinh ra! Em rất thích đứa con này, làm sao em có thể nhẫn tâm hãm hại chết con của chúng ta! Trác Quân, anh đã hiểu lầm em!"
Tạ Trác Quân cười lạnh: “Vậy được, từ nay về sau cô chỗ nào cũng đều không được đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, cứ vậy cho đến lúc sinh con mới thôi! Một khi đứa con chưa được sinh ra thì cô không được ra khỏi cửa!"
Thượng Quan Nhu Tuyết kinh hãi: “Như vậy sao được! Em còn muốn đi đến đài truyền hình để làm việc, còn phải về nhà thăm cha mẹ em m, còn phải hỗ trợ cho bạn!”
Tạ Trác Quân thờ ơ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Mọi việc đã định, từ nay về sau, ở yên trong nhà đi!"
Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân buộc ở nhà, chỉ hai ngày sau Dương Văn Xu liền tìm tới.
Trên người bà cho dù đã không còn ngứa. Nhưng bởi vì do lúc trước bà gãi nên bây giờ trên người để lại rất nhiều vết sẹo dữ tợn, khuôn mặt lồi mõm, càng nhìn càng đáng sợ dọa người.
Cho nên hiện tại bà có ra cửa hay ở nhà cùn đều mặc quần áo dài, cả ngày mang một cái khẩu trang, đem cả khuôn mặt che gần hết.Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy bà thì ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng bà ngực khóc lên: “Mẹ, Trác Quân không cho con ra khỏi cửa, anh ấy bắt con ở nhà sinh con! Mẹ mau cứu con!”
“Con gái ngoan, con đừng khóc, mẹ đưa con về nhà bà ngoại, bà lão đó đồng ý giúp chúng ta! Tạ Trác Quân nhất định sẽ đối tốt với con, tất cả mọi người trong Tạ gia đều sẽ cung phụng con, Và con tiện nhân Thượng Quan Ngưng kia việc nó phải chết là không thể nghi ngờ!”
Dương Văn Xu nói về nhà bà ngoại, chính là Dương gia nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố A, ở toàn bộ thành phố A, gia tộc tài sản đứng thứ ba, chỉ đứng sau Cảnh gia và Quý gia.
Chẳng qua, Dương Văn Xu cũng không phải con ruột của bà Dương, mà là do ông Dương với một người phụ nữ bên ngoài sinh ra, cho nên Dương Văn Xu ở Dương gia vẫn không được hoan nghênh lắm, một đứa con riêng ở Dương gia thịnh vượng căn bản là không có chỗ đứng nào.
Bất quá, Dương Văn Xu trước nay đều không nhận mẹ ruột của mình, mà chỉ tôn sùng Bà Dương như mẹ ruột, ân cần hầu hạ, Bà Dương đi đến chỗ nào thì Dương Văn Xu cũng mặt dày đi theo, cho nên người bên ngoài đều nghĩ thân phận của bà ở Dương gia không tệ lắm.
Hơn nữa, từ khi bà gả cho phó thị trưởng Thượng Quan Chinh, Dương gia đối đãi với bà càng khách khí hơn, rốt cuộc thì danh hiệu phu nhân phó thị trưởng cũng rất vang dội.
Dương lão thái thái tuy rằng quả thực không thích chồng mình ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác sinh ra một đứa con riêng, nhưng nhìn thấy mặt mũi của Dương Văn Xu bị hủy thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, nên không thể mặc kệ không để ý tới. Huống chi Dương Văn Xu mỗi năm đều vắt óc tìm mưu kế để hiếu kính những món quà giá trị xa xỉ cho bà, cháu gái Thượng Quan Nhu Tuyết lại rất tranh đua chức vị người dẫn chương trình ở đài truyền hình thành thành phố A.
Về phần lợi ích cũng có thể cân nhắc, dù sao lão chồng của bà cũng đã sớm chết, cái con hồ ly tinh kia cũng bị bà bức tử, chỉ còn có bà sống tốt, hưởng thụ tài sản lớn của Dương gia!
“Phải không? Bà ngoại đáp ứng giúp chúng ta?” Thượng Quan Nhu Tuyết trong giọng nói lộ ra sự vui mừng.
“Đúng vậy, bà ngoại con đã đồng ý giúp chúng ta xả giận! Con cứ ở nhà chờ tin tức tốt đi, thời gian sau ta sẽ ra nước ngoài chữa mặt, con phải cẩn thận một chút. Hơn nữa Tiểu Tuyết a, mẹ khuyên con trước hết vẫn là giữ lại cái thai, đứa nhỏ này con phải sinh ra mới được! Bởi vì…… Đài truyền hình có một phần hợp đồng nói muốn hoàn toàn cùng con hủy hợp đồng, cả đời không cần con!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, kém chút là ngất xỉu đi!
Tại sao lại như vậy! Cảnh Dật Nhiên không phải đã giúp cô đem việc ở đài truyền hình giải quyết ổn thỏa rồi sao?
Cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc trước rõ dàng còn đưa con về làm, tại sao mới có hai ngày mà đã trở mặt rồi? Không được, con muốn đến đài truyền hình hỏi một chút, rốt cuộc là như thế nào? Là ai ở sau lưng hại con?! Mẹ, mẹ mau đưa con đi bệnh viện, đem cái thai xoá sạch đi! Con còn trẻ như vậy, không thể sớm như vậy đã sinh con, trở thành một bà thím già, hủy diệt hết tiền đồ của con!”
Dương Văn Xu trong tức khắc có chút khó có thể mở miệng, nhưng là vì không muốn con gái đi nhận lấy sự mất mặt, bà vẫn căng da đầu nói: “Tiểu Tuyết, không cần đi hỏi, bởi vì…… Việc của con đài truyền hình cũng đã biết, nghe nói chủ đài sau khi nghe liền tức đến ngất đi, vừa tỉnh lại liền đem hủy hợp đồng với con rồi."
Trên thực tế, không riêng đài truyền hình đều đã biết, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đã lan truyền khắp nơi, nói chức vị dẫn chương trình ở đài là do Thượng Quan Nhu Tuyết sùng cơ thể đổi lấy, căn bản không phải dựa vào thực lực mà làm!
“Cái gì?!” Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, trong lòng hy vọng chỉ là mơ.
“Ngươi ác độc cũng được, ngụy trang cũng được, tôi đều còn có thể ép chính mình chịu đựng, bởi vì tôi cho rằng, ít nhất tôi còn tưởng tình cảm cô dành cho tôi là thật sự, ít nhất cô cũng yêu tôi! Hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Cô chỉ ghen ghét với Thượng Quan Ngưng, cho nên muốn cướp mọi thứ của cô ấy! Tôi chỉ là một công cụ cô thắng được từ tay Thượng Quan Ngưng mà thôi! Thượng Quan Nhu Tuyết, sao cô không chết đi! Loại người như cô tồn tại còn có ý nghĩa gì!”
Thượng Quan Nhu Tuyết hôm nay nhìn thấy Tạ Trác Quân trong nháy mắt liền cảm thấy rất khủng hoảng, hiện tại nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại càng hoảng loạn.
“Trác Quân, anh hiểu lầm, em không có muốn cướp chồng của chị ấy! Em chỉ yêu anh! Hơn nữa em hôm nay không phải cố ý, em căn bản không biết người đàn ông hôm nay là chồng chị ấy! Em chỉ là nghe người khác nói, anh ta là tổng giám đốc tập đoàn Cảnh Thịnh cho nên muốn đi gặp anh ta một chút, không phải mẹ nói gần đây sản phẩm của chúng ta bị tồn đọng không bán được hay sao? Em là muốn tạo quan hệ hợp tác giúp công ty thôi."
Nhưng Tạ Trác Quân căn bản không tin lý do thoái thác của cô, Thượng Quan Nhu Tuyết đã gặp qua Cảnh Dật Thần rất nhiều lần, không biết thân phận của anh là Cảnh đại công tử, nhưng sao có thể không nhớ rõ diện mạo!
“Đến bây giờ cô vẫn còn mở miệng nói dối, có phải là từ lúc tôi quen cô thì ngay cả một câu nói thật cũng không có!"
Loại cảm giác dối trá trong cuộc sống này quả thật rất khủng bố!
Tạ Trác Quân cảm thấy quả thực như không có cách nào thoát khỏi cơm ác mộng, thế giới hiện thực hắn không thể chạm đến, bốn năm qua hắn vẫn luôn u mê đắm chìm vào đó mà vẫn luôn nghĩ mình đi khắp thế giới!
“Trác Quân, anh không thể hiểu lầm em như vậy! Cả đời này em chỉ yêu mình anh, toàn tâm toàn ý mà yêu anh, em làm mọi chuyện chỉ vì anh! Em không phải vì ghen ghét với chị ấy nên mới ở bên anh, em là bởi vì rất yêu anh nên mới liều mạng đến gần anh."
“Yêu tôi?” Giọng nói của Tạ Trác Quân lộ ra sự bi ai trào phúng, “Yêu tôi mà cô đi câu dẫn người đàn ông khác? Yêu tôi mà cô không nghĩ muốn sinh con cho tôi, phải dùng thủ đoạn hôm nay để hại chết nó?"
“Em không có!” Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân chọc đúng tâm sự trong lòng, ngày càng kinh hoảng, vội vàng giải thích nói: “Em đã nói, việc hôm nay không phải em cố ý, em đương nhiên muốn đem con của chúng sinh ra! Em rất thích đứa con này, làm sao em có thể nhẫn tâm hãm hại chết con của chúng ta! Trác Quân, anh đã hiểu lầm em!"
Tạ Trác Quân cười lạnh: “Vậy được, từ nay về sau cô chỗ nào cũng đều không được đi, ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, cứ vậy cho đến lúc sinh con mới thôi! Một khi đứa con chưa được sinh ra thì cô không được ra khỏi cửa!"
Thượng Quan Nhu Tuyết kinh hãi: “Như vậy sao được! Em còn muốn đi đến đài truyền hình để làm việc, còn phải về nhà thăm cha mẹ em m, còn phải hỗ trợ cho bạn!”
Tạ Trác Quân thờ ơ, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô: “Mọi việc đã định, từ nay về sau, ở yên trong nhà đi!"
Thượng Quan Nhu Tuyết bị Tạ Trác Quân buộc ở nhà, chỉ hai ngày sau Dương Văn Xu liền tìm tới.
Trên người bà cho dù đã không còn ngứa. Nhưng bởi vì do lúc trước bà gãi nên bây giờ trên người để lại rất nhiều vết sẹo dữ tợn, khuôn mặt lồi mõm, càng nhìn càng đáng sợ dọa người.
Cho nên hiện tại bà có ra cửa hay ở nhà cùn đều mặc quần áo dài, cả ngày mang một cái khẩu trang, đem cả khuôn mặt che gần hết.Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy bà thì ngay lập tức bổ nhào vào trong lòng bà ngực khóc lên: “Mẹ, Trác Quân không cho con ra khỏi cửa, anh ấy bắt con ở nhà sinh con! Mẹ mau cứu con!”
“Con gái ngoan, con đừng khóc, mẹ đưa con về nhà bà ngoại, bà lão đó đồng ý giúp chúng ta! Tạ Trác Quân nhất định sẽ đối tốt với con, tất cả mọi người trong Tạ gia đều sẽ cung phụng con, Và con tiện nhân Thượng Quan Ngưng kia việc nó phải chết là không thể nghi ngờ!”
Dương Văn Xu nói về nhà bà ngoại, chính là Dương gia nổi tiếng lừng lẫy ở thành phố A, ở toàn bộ thành phố A, gia tộc tài sản đứng thứ ba, chỉ đứng sau Cảnh gia và Quý gia.
Chẳng qua, Dương Văn Xu cũng không phải con ruột của bà Dương, mà là do ông Dương với một người phụ nữ bên ngoài sinh ra, cho nên Dương Văn Xu ở Dương gia vẫn không được hoan nghênh lắm, một đứa con riêng ở Dương gia thịnh vượng căn bản là không có chỗ đứng nào.
Bất quá, Dương Văn Xu trước nay đều không nhận mẹ ruột của mình, mà chỉ tôn sùng Bà Dương như mẹ ruột, ân cần hầu hạ, Bà Dương đi đến chỗ nào thì Dương Văn Xu cũng mặt dày đi theo, cho nên người bên ngoài đều nghĩ thân phận của bà ở Dương gia không tệ lắm.
Hơn nữa, từ khi bà gả cho phó thị trưởng Thượng Quan Chinh, Dương gia đối đãi với bà càng khách khí hơn, rốt cuộc thì danh hiệu phu nhân phó thị trưởng cũng rất vang dội.
Dương lão thái thái tuy rằng quả thực không thích chồng mình ở bên ngoài cùng người phụ nữ khác sinh ra một đứa con riêng, nhưng nhìn thấy mặt mũi của Dương Văn Xu bị hủy thành người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, nên không thể mặc kệ không để ý tới. Huống chi Dương Văn Xu mỗi năm đều vắt óc tìm mưu kế để hiếu kính những món quà giá trị xa xỉ cho bà, cháu gái Thượng Quan Nhu Tuyết lại rất tranh đua chức vị người dẫn chương trình ở đài truyền hình thành thành phố A.
Về phần lợi ích cũng có thể cân nhắc, dù sao lão chồng của bà cũng đã sớm chết, cái con hồ ly tinh kia cũng bị bà bức tử, chỉ còn có bà sống tốt, hưởng thụ tài sản lớn của Dương gia!
“Phải không? Bà ngoại đáp ứng giúp chúng ta?” Thượng Quan Nhu Tuyết trong giọng nói lộ ra sự vui mừng.
“Đúng vậy, bà ngoại con đã đồng ý giúp chúng ta xả giận! Con cứ ở nhà chờ tin tức tốt đi, thời gian sau ta sẽ ra nước ngoài chữa mặt, con phải cẩn thận một chút. Hơn nữa Tiểu Tuyết a, mẹ khuyên con trước hết vẫn là giữ lại cái thai, đứa nhỏ này con phải sinh ra mới được! Bởi vì…… Đài truyền hình có một phần hợp đồng nói muốn hoàn toàn cùng con hủy hợp đồng, cả đời không cần con!”
Thượng Quan Nhu Tuyết nghe vậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, kém chút là ngất xỉu đi!
Tại sao lại như vậy! Cảnh Dật Nhiên không phải đã giúp cô đem việc ở đài truyền hình giải quyết ổn thỏa rồi sao?
Cô vội vàng nói: “Mẹ, lúc trước rõ dàng còn đưa con về làm, tại sao mới có hai ngày mà đã trở mặt rồi? Không được, con muốn đến đài truyền hình hỏi một chút, rốt cuộc là như thế nào? Là ai ở sau lưng hại con?! Mẹ, mẹ mau đưa con đi bệnh viện, đem cái thai xoá sạch đi! Con còn trẻ như vậy, không thể sớm như vậy đã sinh con, trở thành một bà thím già, hủy diệt hết tiền đồ của con!”
Dương Văn Xu trong tức khắc có chút khó có thể mở miệng, nhưng là vì không muốn con gái đi nhận lấy sự mất mặt, bà vẫn căng da đầu nói: “Tiểu Tuyết, không cần đi hỏi, bởi vì…… Việc của con đài truyền hình cũng đã biết, nghe nói chủ đài sau khi nghe liền tức đến ngất đi, vừa tỉnh lại liền đem hủy hợp đồng với con rồi."
Trên thực tế, không riêng đài truyền hình đều đã biết, hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều đã lan truyền khắp nơi, nói chức vị dẫn chương trình ở đài là do Thượng Quan Nhu Tuyết sùng cơ thể đổi lấy, căn bản không phải dựa vào thực lực mà làm!
“Cái gì?!” Thượng Quan Nhu Tuyết sắc mặt tái nhợt, cả người lung lay sắp đổ, trong lòng hy vọng chỉ là mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro