Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Thiên tài nhi đồng thế giới
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Trời ạ, Thượng Quan Ngưng chưa thấy qua con trai hồ nháo và người cha
phóng tung như vậy! Cảnh Duệ đem chính mình trở thành đại nhân, Cảnh Dật Thần cũng để con trai làm đại nhân, đây là đứa con không đến hai tuổi
sao?
Cô nóng nảy: “Như này sao được, Duệ Duệ còn quá nhỏ! Lại chưa từ ra ngoài đi choei môkt mình bao giờ, nhõe đâu bị ngã hay bị va chạm hoặc là bị bắt cóc thì làm sao bây giờ!”
Cảnh Dật Thần cười nhìn cô: “Em như thế nào biết con nó không tự mình đi ra ngoài đi chơi qua?”
Thượng Quan Ngưng ngay tức khắc trừng lớn đôi mắt: “Anh để con tự mình lên phố?”
Hiện tại Cảnh Duệ ban ngày đại đa số thời điểm toàn là đi theo Cảnh Dật Thần, có đôi khi con còn sẽ chủ động yêu cầu đi theo Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Thiên Viễn, đi theo người làm mẹ như cô thì toàn là vào buổi tối.
Cho nên Cảnh Duệ nếu là ban ngày đơn độc đi lên phố chơi, thì cô thật đúng là không có khả năng biết!
Cảnh Dật Thần xoa bóp tay Thượng Quan Ngưng, con ngươi tất cả đều là ý cười nhàn nhạt.
“Đúng vậy. Con mình thường xuyên lên phố đi chơi, nó vẫn là một đứa trẻ con, đối với thế giới bên ngoài tràn ngập sự tò mò, anh để cho tự nó ra ngoài thăm dò.”
Anh nói phong đạm vân khinh, làm Thượng Quan Ngưng gấp đến độ không được: “Anh còn biết con nó là một đứa trẻ! Không nên không nên, em phải đi theo con, không thể để một mình con đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài chơi thì chúng ta cũng mang theo nó đi, mà nếu không bị bắt cóc thì cũng bị cảnh sát coi như lạc được mà đưa tới cục cảnh sát.”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ giữ chặt người vợ muốn đi ra ngoài của mình, thấp giọng nói: "Được rồi, em không cần đi theo con, người của anh đều đi theo! Duệ Duệ là con trai của anh, anh sao có để để nó tự mình ra ngoài lang bạt, mọi công tác bảo vệ đã được làm tốt. Em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng oán hận đấm anh một chút, tức giận nói: “Anh đã tìm người bảo vệ con rồi mà sai không nói sớm! Hại em lo lắng lâu như vậy, con chính là bảo bối của em!”
“Ân, là anh sai. Anh cho rằng anh phái người bảo vệ Duệ Duệ em khẳng định có thể nghĩ đến, kết quả chỉ số thông minh của em còn không cao bằng Duệ Duệ, ngay cả nó cũng biết anh phái người đi theo nó.Ngô…… Về sau sữa bột bổ não của con trai em cũng nên uống hằng ngày."
Giống như Cảnh Duệ, anh cũng chê cười Thượng Quan Ngưng ngốc.
Thượng Quan Ngưng tức giận véo vào thịt bên hông của anh: “Anh mới cần uống sữa bổ não! Em không cần, em rất thông minh!”
“Ân, đúng đúng đúng, em thông minh, là anh và con trai quá ngu ngốc!”
Triệu An An trên giường bệnh, nhìn cặp vợ chồng đang ân ân ái ái thì rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
“Uy uy uy, các người đủ chưa! Không biết là ân ái trước mặt phụ huynh sẽ mang đến cho người bệnh tổn thương nghiêm trọng sao? Tôi là bệnh nhân, bệnh nhân, bệnh nhân! Các người đối xử như vậy đối với một bệnh nhân bị bệnh nan y hay sao, thật là không đạo đức! Tôi muốn báo cáo với bác sĩ chồng của tôi, nói là hai vợ chồng các người bắt nạt tôi."
Thượng Quan Ngưng lập tức cười: “Ai nha, còn không biết rốt cuộc là ai ở đó ân ái đâu! Từ khi cậu có chồng thì luôn đem chồng để ở bên miệng, không biết có bao nhiêu ngọt ngào đâu!”
Vợ và em gái mỗi lần gặp mặt là đều đấu võ mồm, hơn nữa đấu vui vẻ vô cùng, Cảnh Dật Thần sớm đã tạo thành thói quen, anh trực tiếp làm lơ Triệu An An, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện không có việc gì, bệnh của Triệu An An cũng không cần phải Cảnh Dật Thần đi nhọc lòng, chỉ cần một mình Mộc Thanh lao lực nhọc lòng như vậy là đủ rồi.
Anh muốn đi theo Cảnh Duệ, tự mình bảo vệ con trai, anh không cho Thượng Quan Ngưng đi theo, nhưng tự mình lại đi theo, rõ ràng đặt ra tiêu chuẩn, nhưng chính anh còn không bỏ mặt được.
Cảnh Duệ một mình đi dạo một còng quanh bệnh viện, còn thuàn thục dùng tiếng đức hỏi đường, người ở bệnh viện còng tưởng rằng bé là người đức đâu!
Bé mặt một thân quần áo yếm cao bồi màu xanh. Áo trên là một chiếc áo lông trắng, bên ngoài cũng khoác một chiếc áo lông vũ. Dưới chân là một đôi dày da màu đen, sạch sẽ lưu loát mà lại có vẻ đáng yêu vô cùng. Người của bệnh viện rất nhanh liền biết trong bệnh viện có một thiên sứ đáng yêu vô cùng, bọn họ đều rất thân thiện với Cảnh Duệ, còn cho bé kẹo ăn.
Cảnh Duệ trên mặt là một bộ dáng khả ái vô hại, cười rộ lên đáng yêu, nhưng mà trên thực tế, nội tâm bé rất khinh thường: Thật là một chút ý thức phòng bị cũng đều không có, vạn nhất bé là gián điệp thì sao, bệnh viện bọn họ căn bản không có bí mật gì! Bé chỉ dạo qua một vòng mà thôi, liền đem chi tiết của bệnh viện nhìn thấu, những người này căn bản không kiêng dè vì bé chỉ là một đứa nhóc con.
Cảnh Dật Thần ở khoảng cách không xa, nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong ánh mắt của bé, anh không khỏi bật cười, con trai quá thông minh, đi loanh quanh một vòng, lại còn ghét bỏ ý kiến bảo mật của người khác quá kém, nhưng ai sẽ đi phòng bị một đứa bé chỉ hơn một tuổi đâu?
Bất quá, bệnh viện có một vào nơi trọng yếu, Cảnh Duệ vào không được, bé cũng không bắt buộc, đem tay nhỏ bỏ vào túi tiền trong áo lông vũ của mình, sau đó liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Bé một chút cũng không sợ hãi, cho dù là một mình bé đi ra phố bé cũng hề sợ hãi, chỉ cảm thấy đi chơi khá vui.
Huống chi, bé biết rất rõ ràng, chính mình mỗi lần đi ra cửa, thì cha sẽ đi theo bé. Có người đụng tới vì bé,quá nhỏ thì cha sẽ đứng ra ứng phó, giải quyết phiền toái, rồi sẽ dắt tay bé đi dạo. Đưa bé đi đến khắp nơi đi chơi.
Cảnh Duệ cảm thấy, bản thân có một người cha ưu tú thương mình nhất thế giới!
Cảnh Duệ tinh lực tràn đầy, huống chi thể chất của Cảnh Duệ khác xa người thường, khi bé vẫn là thai nhi thì mẹ đã uống rượu thuốc hoàn kim để tăng cường thể chất, nhưng sau khi sinh bé ra cha mẹ đều không uống nữa mà đem tất cả cho bé uống, cho nên bé phát triển khá tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng.
Bé đi một đường, đi được một đoạn mà thấy cái gì thú vị thì liền tò mò dừng lại nghỉ chân trong chốc lát. Nhìn thấy có người mang theo một con chim anh vũ biết nói tiếng Đức thì bé cũng nói với con chim anh vũ hai câu!
Cảnh Thiên Viễn cũng nuôi hai con anh vũ, Cảnh Duệ đã sớm gặp qua, bất quá, anh vũ nói tiếng đức thì lần đâu tiên bé thấy, bé cảm thấy,rất mới lạ.
Người mang theo hai con chim anh vũ nước Đức là một người bản địa, thấy Cảnh Duệ nhỏ như vậy, hơn nữa chỉ có một mình. không khỏi quan tâm dùng tiếng Đức dò hỏi bé: “Chào cháu, cháu lạc đường sao? Cha mẹ của cháu đâu?”
Quần áo trên người Cảnh Duệ vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, khí chất và cử chỉ đều lộ ra phong thái, rất cơ giáo dục, đương nhiên không phải là trẻ em lưu lạc.
Cảnh Duệ căn bản là không muốn phản ứng lại người này, nhưng bé vừa nói chuyện với anh vũ, lúc này bé xoay người đi luôn thì thật không thích hợp.
Bé dùng tiếng Đức ngắn gọn nói: “Tôi không lạc đường, đang đi chơi thôi.”
Nói xong, bé liền ưỡn cái ngực nhỏ, bước chân lon ton đi rồi.
Chờ khi Cảnh Duệ đi xa, người đàn ông Đức đó vẫn còn nhìn chằm chằm như đang sự bé đi lạc.
Cô nóng nảy: “Như này sao được, Duệ Duệ còn quá nhỏ! Lại chưa từ ra ngoài đi choei môkt mình bao giờ, nhõe đâu bị ngã hay bị va chạm hoặc là bị bắt cóc thì làm sao bây giờ!”
Cảnh Dật Thần cười nhìn cô: “Em như thế nào biết con nó không tự mình đi ra ngoài đi chơi qua?”
Thượng Quan Ngưng ngay tức khắc trừng lớn đôi mắt: “Anh để con tự mình lên phố?”
Hiện tại Cảnh Duệ ban ngày đại đa số thời điểm toàn là đi theo Cảnh Dật Thần, có đôi khi con còn sẽ chủ động yêu cầu đi theo Cảnh Trung Tu hoặc là Cảnh Thiên Viễn, đi theo người làm mẹ như cô thì toàn là vào buổi tối.
Cho nên Cảnh Duệ nếu là ban ngày đơn độc đi lên phố chơi, thì cô thật đúng là không có khả năng biết!
Cảnh Dật Thần xoa bóp tay Thượng Quan Ngưng, con ngươi tất cả đều là ý cười nhàn nhạt.
“Đúng vậy. Con mình thường xuyên lên phố đi chơi, nó vẫn là một đứa trẻ con, đối với thế giới bên ngoài tràn ngập sự tò mò, anh để cho tự nó ra ngoài thăm dò.”
Anh nói phong đạm vân khinh, làm Thượng Quan Ngưng gấp đến độ không được: “Anh còn biết con nó là một đứa trẻ! Không nên không nên, em phải đi theo con, không thể để một mình con đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài chơi thì chúng ta cũng mang theo nó đi, mà nếu không bị bắt cóc thì cũng bị cảnh sát coi như lạc được mà đưa tới cục cảnh sát.”
Cảnh Dật Thần bất đắc dĩ giữ chặt người vợ muốn đi ra ngoài của mình, thấp giọng nói: "Được rồi, em không cần đi theo con, người của anh đều đi theo! Duệ Duệ là con trai của anh, anh sao có để để nó tự mình ra ngoài lang bạt, mọi công tác bảo vệ đã được làm tốt. Em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng oán hận đấm anh một chút, tức giận nói: “Anh đã tìm người bảo vệ con rồi mà sai không nói sớm! Hại em lo lắng lâu như vậy, con chính là bảo bối của em!”
“Ân, là anh sai. Anh cho rằng anh phái người bảo vệ Duệ Duệ em khẳng định có thể nghĩ đến, kết quả chỉ số thông minh của em còn không cao bằng Duệ Duệ, ngay cả nó cũng biết anh phái người đi theo nó.Ngô…… Về sau sữa bột bổ não của con trai em cũng nên uống hằng ngày."
Giống như Cảnh Duệ, anh cũng chê cười Thượng Quan Ngưng ngốc.
Thượng Quan Ngưng tức giận véo vào thịt bên hông của anh: “Anh mới cần uống sữa bổ não! Em không cần, em rất thông minh!”
“Ân, đúng đúng đúng, em thông minh, là anh và con trai quá ngu ngốc!”
Triệu An An trên giường bệnh, nhìn cặp vợ chồng đang ân ân ái ái thì rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa.
“Uy uy uy, các người đủ chưa! Không biết là ân ái trước mặt phụ huynh sẽ mang đến cho người bệnh tổn thương nghiêm trọng sao? Tôi là bệnh nhân, bệnh nhân, bệnh nhân! Các người đối xử như vậy đối với một bệnh nhân bị bệnh nan y hay sao, thật là không đạo đức! Tôi muốn báo cáo với bác sĩ chồng của tôi, nói là hai vợ chồng các người bắt nạt tôi."
Thượng Quan Ngưng lập tức cười: “Ai nha, còn không biết rốt cuộc là ai ở đó ân ái đâu! Từ khi cậu có chồng thì luôn đem chồng để ở bên miệng, không biết có bao nhiêu ngọt ngào đâu!”
Vợ và em gái mỗi lần gặp mặt là đều đấu võ mồm, hơn nữa đấu vui vẻ vô cùng, Cảnh Dật Thần sớm đã tạo thành thói quen, anh trực tiếp làm lơ Triệu An An, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện không có việc gì, bệnh của Triệu An An cũng không cần phải Cảnh Dật Thần đi nhọc lòng, chỉ cần một mình Mộc Thanh lao lực nhọc lòng như vậy là đủ rồi.
Anh muốn đi theo Cảnh Duệ, tự mình bảo vệ con trai, anh không cho Thượng Quan Ngưng đi theo, nhưng tự mình lại đi theo, rõ ràng đặt ra tiêu chuẩn, nhưng chính anh còn không bỏ mặt được.
Cảnh Duệ một mình đi dạo một còng quanh bệnh viện, còn thuàn thục dùng tiếng đức hỏi đường, người ở bệnh viện còng tưởng rằng bé là người đức đâu!
Bé mặt một thân quần áo yếm cao bồi màu xanh. Áo trên là một chiếc áo lông trắng, bên ngoài cũng khoác một chiếc áo lông vũ. Dưới chân là một đôi dày da màu đen, sạch sẽ lưu loát mà lại có vẻ đáng yêu vô cùng. Người của bệnh viện rất nhanh liền biết trong bệnh viện có một thiên sứ đáng yêu vô cùng, bọn họ đều rất thân thiện với Cảnh Duệ, còn cho bé kẹo ăn.
Cảnh Duệ trên mặt là một bộ dáng khả ái vô hại, cười rộ lên đáng yêu, nhưng mà trên thực tế, nội tâm bé rất khinh thường: Thật là một chút ý thức phòng bị cũng đều không có, vạn nhất bé là gián điệp thì sao, bệnh viện bọn họ căn bản không có bí mật gì! Bé chỉ dạo qua một vòng mà thôi, liền đem chi tiết của bệnh viện nhìn thấu, những người này căn bản không kiêng dè vì bé chỉ là một đứa nhóc con.
Cảnh Dật Thần ở khoảng cách không xa, nhìn thấy rõ ràng sự khinh thường trong ánh mắt của bé, anh không khỏi bật cười, con trai quá thông minh, đi loanh quanh một vòng, lại còn ghét bỏ ý kiến bảo mật của người khác quá kém, nhưng ai sẽ đi phòng bị một đứa bé chỉ hơn một tuổi đâu?
Bất quá, bệnh viện có một vào nơi trọng yếu, Cảnh Duệ vào không được, bé cũng không bắt buộc, đem tay nhỏ bỏ vào túi tiền trong áo lông vũ của mình, sau đó liền đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Bé một chút cũng không sợ hãi, cho dù là một mình bé đi ra phố bé cũng hề sợ hãi, chỉ cảm thấy đi chơi khá vui.
Huống chi, bé biết rất rõ ràng, chính mình mỗi lần đi ra cửa, thì cha sẽ đi theo bé. Có người đụng tới vì bé,quá nhỏ thì cha sẽ đứng ra ứng phó, giải quyết phiền toái, rồi sẽ dắt tay bé đi dạo. Đưa bé đi đến khắp nơi đi chơi.
Cảnh Duệ cảm thấy, bản thân có một người cha ưu tú thương mình nhất thế giới!
Cảnh Duệ tinh lực tràn đầy, huống chi thể chất của Cảnh Duệ khác xa người thường, khi bé vẫn là thai nhi thì mẹ đã uống rượu thuốc hoàn kim để tăng cường thể chất, nhưng sau khi sinh bé ra cha mẹ đều không uống nữa mà đem tất cả cho bé uống, cho nên bé phát triển khá tốt, thân thể khỏe mạnh cường tráng.
Bé đi một đường, đi được một đoạn mà thấy cái gì thú vị thì liền tò mò dừng lại nghỉ chân trong chốc lát. Nhìn thấy có người mang theo một con chim anh vũ biết nói tiếng Đức thì bé cũng nói với con chim anh vũ hai câu!
Cảnh Thiên Viễn cũng nuôi hai con anh vũ, Cảnh Duệ đã sớm gặp qua, bất quá, anh vũ nói tiếng đức thì lần đâu tiên bé thấy, bé cảm thấy,rất mới lạ.
Người mang theo hai con chim anh vũ nước Đức là một người bản địa, thấy Cảnh Duệ nhỏ như vậy, hơn nữa chỉ có một mình. không khỏi quan tâm dùng tiếng Đức dò hỏi bé: “Chào cháu, cháu lạc đường sao? Cha mẹ của cháu đâu?”
Quần áo trên người Cảnh Duệ vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, khí chất và cử chỉ đều lộ ra phong thái, rất cơ giáo dục, đương nhiên không phải là trẻ em lưu lạc.
Cảnh Duệ căn bản là không muốn phản ứng lại người này, nhưng bé vừa nói chuyện với anh vũ, lúc này bé xoay người đi luôn thì thật không thích hợp.
Bé dùng tiếng Đức ngắn gọn nói: “Tôi không lạc đường, đang đi chơi thôi.”
Nói xong, bé liền ưỡn cái ngực nhỏ, bước chân lon ton đi rồi.
Chờ khi Cảnh Duệ đi xa, người đàn ông Đức đó vẫn còn nhìn chằm chằm như đang sự bé đi lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro