Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Tổng giám đốc bá đạo bỏ bê công việc.

Hạ Thanh Sam

2024-07-24 12:21:29

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng cũng đã biết việc Cảnh Dật Thần bị lừa.

Cảnh Dật Thần không nói, Mộc Thanh và Trịnh Kinh càng sẽ không nói bậy, nhưng không thể kìm được cái mồm của Triệu An An!

Thượng Quan Ngưng nhận được điện thoại của Triệu An An là vào lúc sáng sớm.

Chuyện lớn như vậy, cô chỉ có thể kìm một buổi trưa mà không gọi cho Thượng Quan Ngưng đã là kỳ tích!

Treo điện thoại, trong lòng Thượng Quan Ngưng có chút khó chịu, lại có chút nhẹ nhàng.

Điều khó chịu chính là, Cảnh Dật Thần vẫn luôn cho rằng, Đường Vận đối anh là thật tình thực lòng tốt, cứ cho rằng Đường Vận là người duy nhất nguyện ý vì anh mà đỡ đạn, là người duy nhất coi anh là sinh mệnh. Cô ta lừa gạt Cảnh Dật Thần, hơn nữa rất có khả năng toàn bộ một màn đấu súng lúc đó và việc mười năm sau mới trở về là kế hoạch của cô ta. Cảnh Dật Thần vẫn luôn bị cô ta âm mưu tính kế, người kiêu ngạo như anh, chỉ sợ rất khó tiếp nhận được sự thật như vậy.

Mà điều khiến Thượng Quan Ngưng cảm thấy nhẹ nhàng chính là, Cảnh Dật Thần từ nay về sau sẽ không bao giờ phải cảm thấy hổ thẹn với Đường Vận nữa, anh không nợ Đường Vận, vẫn luôn không nợ, anh về sau sẽ không bao giờ nghe Đường Vận giương nanh múa vuốt nói, “mạng của anh là của em, không có em thì anh đã sớm chết”.

Cảnh Dật Thần nằm ở bên cạnh Thượng Quan Ngưng, Triệu An An nói với cô, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm toàn bộ nội dung, nhưng cũng có thể nghe đại khái.

“Em biết rồi?”

Mới tỉnh ngủ, giọng của anh nói hơi hơi khàn khàn, lại càng thêm gợi cảm dễ nghe.

Thượng Quan Ngưng buông di động, ôm lấy Cảnh Dật Thần, kề sát bên anh, nhẹ giọng nói: “Ân, em đã biết.”

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng cười cười, thấp giọng nói: “Em xem, tấm lòng của anh đã chịu tổn thương thật lớn, em làm vợ, có phải nên an ủi anh hay không?"

Thượng Quan Ngưng cảm giác ngữ khí của anh có chút ái muội, bỗng nhiên ngẩng đầu, chớp chớp mắt nói: “Ngày hôm qua không phải đã an ủi anh rồi sao?”

Cảnh Dật Thần kéo bàn tay nhỏ mềm mại tinh tế tay nhỏ lên phần thân dưới, oqr bên tai cô phả hơi nói: "cái loại việc an ủi này anh muốn càng nhiều thì mới đủ...."



Ngón tay Thượng Quan Ngưng đụng chạm đến nơi nào đó cứng rắn, ngay lập tức khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh Dật Thần, anh càng ngày càng tệ! Em đang mang thai, sao anh có thể làm vậy……”

Cô nói không được nữa, rất xấu hổ.

“Anh vẫn luôn rất xấu, không phải bà là người rõ ràng nhất hay sao? Bởi vì em là phụ nữ có thai cho nên phúc lợi của em anh đều không có, cho nên em càng phải bồi thường cho ta.”

Thượng Quan Ngưng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, há mồm liền dùng hàm răng cắn hai bên ngực của Cảnh Dật Thần.

Trước ngực anh bị cô cắn có chút đau, có chút ngứa, Cảnh Dật Thần đột nhiên liền cảm thấy tâm tình tốt lên, bàn tay to với vào áo ngủ của Thượng Quan Ngưng, cầm lấy nơi đẫy đà của cô nhẹ nhàng vuốt ve, anh dùng giọng nói trầm thấp nói: “Bảo bối, sao anh lại cảm thấy nó càng ngày càng to ra, một bàn tay nắm còn không hết....”

Hàm răng Thượng Quan Ngưng hơi hơi dùng một chút lực, Cảnh Dật Thần kêu đau một tiếng.

Con ngươi của anh hiện lên sự nguy hiểm, xoay người đem Thượng Quan Ngưng đè xuống dưới thân, thấp giọng nói: “Bảo bối, đây chính là em trêu chọc anh, anh sẽ không khách khí……”

“Không nên không nên, bị thương đến bảo bảo thì làm sao bây giờ……”

Những lời còn lại đều bị Cảnh Dật Thần chắn ở trong miệng, cô rõ ràng không muốn tiếp tục cùng Cảnh Dật Thần, nhưng thân thể của cô còn phản ứng nhanh hơn cả đại não, theo bản năng liền hôn lại anh, chờ đến lúc cô phản ứng lại thì cô đã cùng với Cảnh Dật Thần hôn môi, tuy hai mà một.

Cảnh Dật Thần sợ ảnh hưởng đến Thượng Quan Ngưng, liền lật thân qua, đem cô ôm lên trên người chính mình, bàn tay to vẫn gắt gao chế trụ vòng eo mảnh khảnh của cô, cắn cắn vành tai trắng nõn của cô nói: “Lần trước không phải cũng không có việc gì sao, anh sẽ nhẹ nhàng cẩn thận, sẽ không làm bị thương đến con, em đừng lộn xộn, bằng không anh sẽ nhịn không được."

Ngày mùa thu sáng sớm, ấm áp mà tốt đẹp, Thượng Quan Ngưng phát hiện, Cảnh Dật Thần rất thích làm việc thân mật này với cô vào sáng sớm, thật làm cô thẹn thùng.

Cảnh Dật Thần động tác cũng không kịch liệt, thậm chí có thể nói là kìm chế mà ôn nhu, Thượng Quan Ngưng lại cảm thấy toàn thân như bị đốt cháy, chỉ muốn tiếp xúc với an càng nhanh càng gần.

Toàn thân cô điều bị Cảnh Dật Thần hôn môi vuốt ve mà trở nên cực kì mẫn cảm, rất nhanh liền lên đỉnh.

Cảnh Dật Thần sủng nịch cười cười, ôm cô đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, Thượng Quan Ngưng bị anh ôm vào lòng, cho đến khi cả người cô trở nên mềm vô lực, Cảnh Dật Thần mới lưu luyến buông tha cô.



Lúc sau tắm rửa song, Thượng Quan Ngưng thay một bộ quần thể thao thoải mái, Cảnh Dật Thần cũng mặc một bộ quần áo thể thao.

Từ lúc biết Cảnh Dật Thần đến giờ, trừ lúc đánh tennis thì Cảnh Dật Thần mặc quần áo thể thao ra, còn ngày thường đều là mặc quần tây áo sơmi trắng, Thượng Quan Ngưng không chống cự được với sơ mi trắng, nhưng hôm nay Cảnh Dật Thần mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng thì Thượng Quan phát hiện là chính mình không có sức mà chống cự.

Dáng người của anh thật đẹp, toàn thân không có chỗ nào thừa thãi, cao lớn đĩnh bạt, mặc quần áo gì cũng đều rất đẹp, hơn nữa trên người anh có một loại khí chất ưu nhã quý tộc, cho dù có mặc quần áo thể thao đơn giản cũng rất quý phái.

Thượng Quan Ngưng bất tri bất giác nhìn có chút mê mẩn, hoàn toàn quên mất vừa rồi còn ghét bỏ anh đòi hỏi vô độ, làm cho cô eo lưng đau mỏi.

Cảnh Dật Thần quay người lại, liền nhìn thấy ánh mắt mê ly nhìn của vợ nhìn chằm chằm mình, không khỏi tiến lên ôm eo cô, cười nhẹ nói: “Thế nào, chồng của em rất đẹp trai đi?”

Thượng Quan Ngưng lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng đấm lên trước ngực anh, giận dỗi nói: “Đẹp trai gì chứ, anh tự kỷ!”

“Anh tự kỷ là không sai, nhưng có người còn mê luyến anh hơn, chứ không sao lại mạnh miệng tàn nhẫn như vậy.”

Cảnh Dật Thần nói, kéo kéo cô áo thể thao ra, lộ ra vết cắn còn để lại nguyên dấu răng trên vai anh.

Trên mặt Thượng Quan Ngưng nổi lên một tầng đỏ ửng nhợt nhạt, lúc bọn họ thân mật, cô luôn thích cắn anh, mỗi lần song việc thì trên người anh để lại rất nhiều dấu răng của cô, Cảnh Dật Thần toàn khoe ra “Chứng cứ” để chứng mình cô mất kiểu xoát ra sao.

Cũng may Thượng Quan Ngưng bị anh trêu chọc quá nhiều lần, hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nàng nhìn bờ vai rắn chắc của Cảnh Dật Thần, quả thật rất muốn cắn thêm một cái, nhưng lại sợ kích ngọn lửa trong lòng Cảnh Dật Thần, cho nên cô đành phải áp xuống xúc động muốn cắn anh, ngón tay kéo kéo quần áo anh, nhẹ giọng nói: “Anh hôm nay mặc quần áo thể thao làm gì, không đến công ty làm sao?"

Anh không muốn đến công ty làm, đây không phải là “Hôn quân” sao? Có mỹ nhân rồi thì không cần giang sơn nữa?

Thượng Quan Ngưng nghĩ trong lòng, cảm thấy chính mình so sánh có chút hơi quá, cầm lòng không được liền nở nụ cười.

“Anh đưa em đi ra ngoài chơi, tâm tình của phụ nữ có thai rất quan trọng, anh muốn cam đoan tâm tình của em được vui vẻ thoải mái. Cho nên công việc của công ty tối qua anh đã xử lý song, chồn em là tổng giám đốc, muốn bỏ bê công việc ai dám nói ra nói vào!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Số ký tự: 0