Hào Môn Chiếm Hữu: Nhật Ký Nuôi Lớn Vợ Của Tổng Tài
Lễ Kết Hôn
Yenn_7802
2024-11-11 21:07:05
Edit: Tiểu Bạch Hổ (người viết thứ 2 cho bộ truyện)
Sau hôm đó, hai người nói chuyện ít dần hẳn đi, rồi không nói chuyện với nhau nữa.
Một ngày, Nguyệt Y Mãn vẫn đến công ty như bao ngày khác, nhưng thấy công ty lại trầm hẳn đi.
- Sao vậy mọi người? - Cô cất tiếng hỏi
Bọn họ chỉ im lặng làm như không có chuyện gì mà tiếp tục làm việc.
Bỗng Lâm Vũ Thiên gọi điện kêu cô vào phòng chủ tịch gấp có việc cần.
***
Trong phòng chủ tịch
- Ngài kêu tôi đến đây làm gì? - Nguyệt Y Mãn lên giọng
- Dạo này cô còn biết nghe lời chủ tịch cơ đấy! Chỉnh cái giọng đó lại đi, không thôi tôi cho cô nghỉ việc luôn bây giờ.
- Nếu anh có thể. Đừng quên, tôi là Nguyệt tiểu thư, một gia tộc có từ lâu đời và rất nổi tiếng ở London (Anh).
- Cô là người ở đâu, như thế nào tôi không cần biết.
- Không cần biết? Anh bôi nhọ danh dự tôi trong công ty mà anh lại nói như thế?
- Tôi? Nhưng mà cô vào đây để trở thành bà tám à? Tôi gọi cô vào đây để nghe mệnh lệnh của tôi chứ có phải để nói những chuyện này?
- Mệnh lệnh của anh là gì? Với cả... anh đang nhột à?
Tán gẫu một hồi, cô mới chợt nhớ ra, mình lên đây để nhận nhiệm vụ chứ không phải để nói ba cái chuyện tầm xàm như thế này.
- Cô...!
Đúng lúc này, Ngô Liễu bước vào phòng.
- A Thiên, tiệc cưới của chúng ta...
Nguyệt Y Mãn giật mình.
Không thể ngờ được, họ chỉ quen nhau có một năm vậy mà lại tính đến chuyện kết hôn luôn rồi.
Cô quay qua hỏi anh, mặt có chút ngại ngùng:
- Vậy... chuyện ban sáng là mọi người chỉ đang ngạc nhiên chứ không phải bơ tôi vì anh bôi nhọ?
Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.
Ngô Liễu thấy vậy liền cười nhạc Nguyệt Y Mãn:
- Chưa gì mà đã đổ tội hết lên vị hôn phu của tôi rồi. Cô không thấy xấu hổ thì thôi, chứ tôi thấy xấu hổ thay cô luôn rồi đấy!
- Chuyện không liên quan đến cô! - Nguyệt Y Mãn và Lâm Vũ Thiên nói cùng một lúc.
Ngô Liễu quê quá, liền nhét vào tay Nguyệt Y Mãn một tờ giấy được trang trí rất đẹp. Nguyệt Y Mãn mở tờ giấy ra, đó là thiệp mời tham dự đám cưới của họ.
- Tuần sau là đám cưới của tôi với A Thiên, mong cô đến dùm.
Rồi khẽ nói vào tai Nguyệt Y Mãn:
- Nhớ mang theo liêm sỉ với cả sỉ diện theo, vì ở đó có nhiều người lắm, mà toàn là người nhà giàu thôi, coi chừng mất mặt.
Nguyệt Y Mãn nhếch mép cười:
- Tôi biết rồi, thưa "Lâm phu nhân" giả.
Ngô Liễu bực tức ra khỏi phòng.
***
Ngày kết hôn của Ngô Liễu và Lâm Vũ Thiên
Người MC đọc câu hỏi:
- Ngô Liễu, con có đồng ý lấy Lâm Vũ Thiên, dù ốm đau bệnh tật, dù hoàn cảnh khó khăn cũng không rời xa nhau không?
Cô ta vui vẻ đáp "Con đồng ý!" mà không chần chừ một phút giây nào.
Đến lượt MC hỏi câu tương tự với Lâm Vũ Thiên thì anh chỉ im lặng và không trả lời. Ngô Liễu lo lắng hỏi:
- A Thiên, anh có sao không? Sao không trả lời MC?
Lâm Vũ Thiên như chịu đựng đủ những bực tức trong lòng, liền chạy một mạch ra khỏi căn phòng.
Anh đi đến một nơi nào đó trông có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, vỗ tay ba lần, liền có một người phụ nữ với gương mặt sắc sảo bước ra từ cánh cửa được ẩn dấu sau bức tường.
- Cậu đến đây làm gì? - Người phụ nữ đó hỏi.
Người phụ nữ này là Lâm Thiên Nhi, là chị của Lâm Vũ Thiên. Theo truyền thống gia đình thì người lớn nhất trong gia đình sẽ thừa hưởng hết tất cả gia tài sau khi ba mẹ đi mất, nhưng khi 15 tuổi, Lâm Thiên Nhi đã cũng với người yêu bỏ trốn đi biệt xứ, mất tung tích, vì vậy gia tài được chuyển sang cho Lâm Vũ Thiên.
Sau 4 năm tìm kiếm tung tích của chị mình, cuối cùng Lâm Vũ Thiên đã biết chị mình hiện đang sống và làm việc rất thành đạt cùng với chồng tại Nga.
Lâm Thiên Nhi chỉ mới về nước vào tháng trước, khi mọi người trong Lâm gia vẫn chưa biết đến sự hiện diện của cô (ngoại trừ Lâm Vũ Thiên).
- Chị thật sự không cần khối tài sản kết xù của tập đoàn Lâm gia thật sao?
- Nếu tôi cần thì tôi đã về đây để giành lại ngôi vị đáng ra phải thuộc về mình rồi. Như đã nói trên tin nhắn hôm qua, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện đời sống hàng ngày của cậu đâu, thế nên đừng tìm tôi với mấy cái lí do nhảm như thế nữa.
- Không, em tìm chị chỉ để điều tra danh tính của một người. - Lâm Vũ Thiên nghiêm túc nói.
- Ai vậy? Ai mà làm cho thiếu gia nhà Lâm gia không thể tìm ra được, đành phải nhờ tới sự giúp đỡ từ một người không có kí ức gì từ trước vậy?
- Là Nguyệt Y Mãn. Em chỉ biết cô ấy và em học cùng lớp đại học, chi tiết hơn là vào năm cuối đại học, còn lại em đã tìm rất kĩ rồi nhưng lại cho ra kết quả là con số 0.
- Hahah, việc này thì đơn giản. Cậu cứ đợi tôi, ngày mai cứ chỗ này lúc 7h mà gặp. Còn bây giờ tôi có việc rồi, cậu coi mà xử lí đống rắc rối cậu vừa gây ra đi thì hơn.
Lâm Thiên Nhi vừa nói xong, một chiếc siêu xe màu đỏ sang trọng liền chạy tới đón cô. Người lái xe là chồng cô, một doanh nhân thành đạt.
Sau hôm đó, hai người nói chuyện ít dần hẳn đi, rồi không nói chuyện với nhau nữa.
Một ngày, Nguyệt Y Mãn vẫn đến công ty như bao ngày khác, nhưng thấy công ty lại trầm hẳn đi.
- Sao vậy mọi người? - Cô cất tiếng hỏi
Bọn họ chỉ im lặng làm như không có chuyện gì mà tiếp tục làm việc.
Bỗng Lâm Vũ Thiên gọi điện kêu cô vào phòng chủ tịch gấp có việc cần.
***
Trong phòng chủ tịch
- Ngài kêu tôi đến đây làm gì? - Nguyệt Y Mãn lên giọng
- Dạo này cô còn biết nghe lời chủ tịch cơ đấy! Chỉnh cái giọng đó lại đi, không thôi tôi cho cô nghỉ việc luôn bây giờ.
- Nếu anh có thể. Đừng quên, tôi là Nguyệt tiểu thư, một gia tộc có từ lâu đời và rất nổi tiếng ở London (Anh).
- Cô là người ở đâu, như thế nào tôi không cần biết.
- Không cần biết? Anh bôi nhọ danh dự tôi trong công ty mà anh lại nói như thế?
- Tôi? Nhưng mà cô vào đây để trở thành bà tám à? Tôi gọi cô vào đây để nghe mệnh lệnh của tôi chứ có phải để nói những chuyện này?
- Mệnh lệnh của anh là gì? Với cả... anh đang nhột à?
Tán gẫu một hồi, cô mới chợt nhớ ra, mình lên đây để nhận nhiệm vụ chứ không phải để nói ba cái chuyện tầm xàm như thế này.
- Cô...!
Đúng lúc này, Ngô Liễu bước vào phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A Thiên, tiệc cưới của chúng ta...
Nguyệt Y Mãn giật mình.
Không thể ngờ được, họ chỉ quen nhau có một năm vậy mà lại tính đến chuyện kết hôn luôn rồi.
Cô quay qua hỏi anh, mặt có chút ngại ngùng:
- Vậy... chuyện ban sáng là mọi người chỉ đang ngạc nhiên chứ không phải bơ tôi vì anh bôi nhọ?
Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu.
Ngô Liễu thấy vậy liền cười nhạc Nguyệt Y Mãn:
- Chưa gì mà đã đổ tội hết lên vị hôn phu của tôi rồi. Cô không thấy xấu hổ thì thôi, chứ tôi thấy xấu hổ thay cô luôn rồi đấy!
- Chuyện không liên quan đến cô! - Nguyệt Y Mãn và Lâm Vũ Thiên nói cùng một lúc.
Ngô Liễu quê quá, liền nhét vào tay Nguyệt Y Mãn một tờ giấy được trang trí rất đẹp. Nguyệt Y Mãn mở tờ giấy ra, đó là thiệp mời tham dự đám cưới của họ.
- Tuần sau là đám cưới của tôi với A Thiên, mong cô đến dùm.
Rồi khẽ nói vào tai Nguyệt Y Mãn:
- Nhớ mang theo liêm sỉ với cả sỉ diện theo, vì ở đó có nhiều người lắm, mà toàn là người nhà giàu thôi, coi chừng mất mặt.
Nguyệt Y Mãn nhếch mép cười:
- Tôi biết rồi, thưa "Lâm phu nhân" giả.
Ngô Liễu bực tức ra khỏi phòng.
***
Ngày kết hôn của Ngô Liễu và Lâm Vũ Thiên
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người MC đọc câu hỏi:
- Ngô Liễu, con có đồng ý lấy Lâm Vũ Thiên, dù ốm đau bệnh tật, dù hoàn cảnh khó khăn cũng không rời xa nhau không?
Cô ta vui vẻ đáp "Con đồng ý!" mà không chần chừ một phút giây nào.
Đến lượt MC hỏi câu tương tự với Lâm Vũ Thiên thì anh chỉ im lặng và không trả lời. Ngô Liễu lo lắng hỏi:
- A Thiên, anh có sao không? Sao không trả lời MC?
Lâm Vũ Thiên như chịu đựng đủ những bực tức trong lòng, liền chạy một mạch ra khỏi căn phòng.
Anh đi đến một nơi nào đó trông có vẻ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, vỗ tay ba lần, liền có một người phụ nữ với gương mặt sắc sảo bước ra từ cánh cửa được ẩn dấu sau bức tường.
- Cậu đến đây làm gì? - Người phụ nữ đó hỏi.
Người phụ nữ này là Lâm Thiên Nhi, là chị của Lâm Vũ Thiên. Theo truyền thống gia đình thì người lớn nhất trong gia đình sẽ thừa hưởng hết tất cả gia tài sau khi ba mẹ đi mất, nhưng khi 15 tuổi, Lâm Thiên Nhi đã cũng với người yêu bỏ trốn đi biệt xứ, mất tung tích, vì vậy gia tài được chuyển sang cho Lâm Vũ Thiên.
Sau 4 năm tìm kiếm tung tích của chị mình, cuối cùng Lâm Vũ Thiên đã biết chị mình hiện đang sống và làm việc rất thành đạt cùng với chồng tại Nga.
Lâm Thiên Nhi chỉ mới về nước vào tháng trước, khi mọi người trong Lâm gia vẫn chưa biết đến sự hiện diện của cô (ngoại trừ Lâm Vũ Thiên).
- Chị thật sự không cần khối tài sản kết xù của tập đoàn Lâm gia thật sao?
- Nếu tôi cần thì tôi đã về đây để giành lại ngôi vị đáng ra phải thuộc về mình rồi. Như đã nói trên tin nhắn hôm qua, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện đời sống hàng ngày của cậu đâu, thế nên đừng tìm tôi với mấy cái lí do nhảm như thế nữa.
- Không, em tìm chị chỉ để điều tra danh tính của một người. - Lâm Vũ Thiên nghiêm túc nói.
- Ai vậy? Ai mà làm cho thiếu gia nhà Lâm gia không thể tìm ra được, đành phải nhờ tới sự giúp đỡ từ một người không có kí ức gì từ trước vậy?
- Là Nguyệt Y Mãn. Em chỉ biết cô ấy và em học cùng lớp đại học, chi tiết hơn là vào năm cuối đại học, còn lại em đã tìm rất kĩ rồi nhưng lại cho ra kết quả là con số 0.
- Hahah, việc này thì đơn giản. Cậu cứ đợi tôi, ngày mai cứ chỗ này lúc 7h mà gặp. Còn bây giờ tôi có việc rồi, cậu coi mà xử lí đống rắc rối cậu vừa gây ra đi thì hơn.
Lâm Thiên Nhi vừa nói xong, một chiếc siêu xe màu đỏ sang trọng liền chạy tới đón cô. Người lái xe là chồng cô, một doanh nhân thành đạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro