Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Bị giày vò vô cùng thê thảm (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Trí nhớ giống như thủy triều, tràn ngập trong đầu một lần nữa. Lông mi Lăng Mạt Mạt hơi run một cái, sắc mặt ngày càng tái nhợt, có chút chua xót trong cổ họng. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, không cẩn thận liền hát sai tiết tấu. Rồi sau đó thấy Lục Niệm Ca nắm tay Giản Thần Hi.
Nhạc nền bài hát 《 Khuynh thành 》 vẫn đang vang lên.
Cô gái lại cầm microphone, đứng ở nơi đó. Một đôi mắt to đen nhánh giống như bảo thạch, bên trong ảm đạm, không có bất kỳ hào quang nào.
Một chùm đèn chiếu vào trên người cô, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như tranh vẽ ngày càng trắng bệch.
Tất cả mọi người ở đây, đều nhao nhao mở to mắt.
Khó hiểu nhìn Lăng Mạt Mạt đứng trên sân khấu, sau đó nhìn chung quanh một chút, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giản Thần Hi bình tĩnh ngồi bên người Lục Niệm Ca. Gương mặt thiên tư quyến rũ yêu kiều, nhìn Lăng Mạt Mạt, bên môi lộ ra một nụ cười châm chọc.
Thời gian trôi qua trong tích tắc.
Lăng Mạt Mạt vẫn không mở miệng ca hát.
Không khí hiện trường có chút nhốn nháo.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại không hát vậy?"
"Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi vẫn hát rất tốt nhỉ! Cô ta có biết bây giờ đang trong trận đấu không?"
"Tiếp tục hát đi!"
"Sao cô ta lại cầm microphone không nhúc nhích, không phải là quên lời chứ!"
"Nghe nói, cô ta là học trò duy nhất của Thần Thoại. Ban đầu Thần Thoại còn đích thân mang cô ta xuất hiện tại Hoàng cung đấy. Thần Thoại là người xuất sắc như vậy, có thể lọt vào mắt của anh ấy, là học trò của anh ấy, làm sao có thể kém cỏi như vậy!"
"Trận so tài, dù tốt hay xấu, còn chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng hát một nửa liền không hát tiếp như vậy!"
Ở dưới vang lên từng câu từng câu bàn tán xì xào với nhau.
Cuối cùng thì âm thanh lớn dần lên.
Mà Lăng Mạt Mạt đứng đó, giống như là không nghe thấy. Một đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca ở dưới.
Lục Niệm Ca cũng nhíu mày theo. Giọng hát của cô gái này rất tốt, âm sắc trong trẻo, cũng không lộ ra vẻ run rẩy, được trời ưu ái, tại sao lại hát một nửa liền dừng lại?
Anh ta là người quản lý từng trải, chỉ riêng tướng mạo, phong cách cô gái đã phù hợp các loại điều kiện của ca sĩ thần tượng. Chỉ tiếc là, kinh nghiệm trên sân khấu quá kém!
Lục Niệm Ca không nhịn được khẽ lắc đầu một cái. Nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Giản Thần Hi : "Giọng hát của cô ấy rất tốt, mang theo một loại ma lực hấp dẫn người. Theo điều kiện của cô ấy, hoàn toàn có thể nắm chắc trong tay ca khúc mới của Thần Thoại rồi, thật đáng tiếc."
Giản Thần Hi dựa vào Lục Niệm Ca, nhỏ giọng trả lời: "Rốt cuộc vẫn là người mới, thiếu kinh nghiệm sân khấu. Thấy nhiều người như vậy sẽ khẩn trương không hát nổi, phạm vào đại kỵ của ca sĩ!"
"Đúng vậy, dù thiên phú khá hơn nữa, không cách nào hát hoàn chỉnh một ca khúc, cũng không làm nên chuyện gì."
Lục Niệm tiếc nuối, lắc đầu một cái, mang theo vài phần đáng tiếc. Không quên nhìn lên, vừa liếc nhìn Lăng Mạt Mạt, phát hiện cô gái vẫn đang một mực nhìn mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Niệm Ca lại cảm thấy ánh mắt cô gái nhìn mình, lộ ra một vẻ bi thương làm anh không hiểu nổi.
Không nhịn được, thỉnh thoảng Lục Niệm Ca ngẩn đầu lên, nhìn Lăng Mạt Mạt mấy lần.
Nhạc nền bài hát 《 Khuynh thành 》 vẫn đang vang lên.
Cô gái lại cầm microphone, đứng ở nơi đó. Một đôi mắt to đen nhánh giống như bảo thạch, bên trong ảm đạm, không có bất kỳ hào quang nào.
Một chùm đèn chiếu vào trên người cô, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như tranh vẽ ngày càng trắng bệch.
Tất cả mọi người ở đây, đều nhao nhao mở to mắt.
Khó hiểu nhìn Lăng Mạt Mạt đứng trên sân khấu, sau đó nhìn chung quanh một chút, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giản Thần Hi bình tĩnh ngồi bên người Lục Niệm Ca. Gương mặt thiên tư quyến rũ yêu kiều, nhìn Lăng Mạt Mạt, bên môi lộ ra một nụ cười châm chọc.
Thời gian trôi qua trong tích tắc.
Lăng Mạt Mạt vẫn không mở miệng ca hát.
Không khí hiện trường có chút nhốn nháo.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên lại không hát vậy?"
"Đúng vậy, rõ ràng vừa rồi vẫn hát rất tốt nhỉ! Cô ta có biết bây giờ đang trong trận đấu không?"
"Tiếp tục hát đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cô ta lại cầm microphone không nhúc nhích, không phải là quên lời chứ!"
"Nghe nói, cô ta là học trò duy nhất của Thần Thoại. Ban đầu Thần Thoại còn đích thân mang cô ta xuất hiện tại Hoàng cung đấy. Thần Thoại là người xuất sắc như vậy, có thể lọt vào mắt của anh ấy, là học trò của anh ấy, làm sao có thể kém cỏi như vậy!"
"Trận so tài, dù tốt hay xấu, còn chưa bao giờ xuất hiện hiện tượng hát một nửa liền không hát tiếp như vậy!"
Ở dưới vang lên từng câu từng câu bàn tán xì xào với nhau.
Cuối cùng thì âm thanh lớn dần lên.
Mà Lăng Mạt Mạt đứng đó, giống như là không nghe thấy. Một đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca ở dưới.
Lục Niệm Ca cũng nhíu mày theo. Giọng hát của cô gái này rất tốt, âm sắc trong trẻo, cũng không lộ ra vẻ run rẩy, được trời ưu ái, tại sao lại hát một nửa liền dừng lại?
Anh ta là người quản lý từng trải, chỉ riêng tướng mạo, phong cách cô gái đã phù hợp các loại điều kiện của ca sĩ thần tượng. Chỉ tiếc là, kinh nghiệm trên sân khấu quá kém!
Lục Niệm Ca không nhịn được khẽ lắc đầu một cái. Nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Giản Thần Hi : "Giọng hát của cô ấy rất tốt, mang theo một loại ma lực hấp dẫn người. Theo điều kiện của cô ấy, hoàn toàn có thể nắm chắc trong tay ca khúc mới của Thần Thoại rồi, thật đáng tiếc."
Giản Thần Hi dựa vào Lục Niệm Ca, nhỏ giọng trả lời: "Rốt cuộc vẫn là người mới, thiếu kinh nghiệm sân khấu. Thấy nhiều người như vậy sẽ khẩn trương không hát nổi, phạm vào đại kỵ của ca sĩ!"
"Đúng vậy, dù thiên phú khá hơn nữa, không cách nào hát hoàn chỉnh một ca khúc, cũng không làm nên chuyện gì."
Lục Niệm tiếc nuối, lắc đầu một cái, mang theo vài phần đáng tiếc. Không quên nhìn lên, vừa liếc nhìn Lăng Mạt Mạt, phát hiện cô gái vẫn đang một mực nhìn mình. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Niệm Ca lại cảm thấy ánh mắt cô gái nhìn mình, lộ ra một vẻ bi thương làm anh không hiểu nổi.
Không nhịn được, thỉnh thoảng Lục Niệm Ca ngẩn đầu lên, nhìn Lăng Mạt Mạt mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro