Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
"Chồng" của Trần Uyển Như (20)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Đứa bé trả lời Trần Uyển Như có chút lộn xộn.
Trên mặt Trần Uyển Như sáng lên bởi nụ cười.
Tô Thần đứng bên cạnh, nhìn đám nhỏ vây quanh Trần Uyển Như, ánh nắng đặc biệt chiếu sáng lên trên người cô, trên mặt là một nụ cười. Mặc dù khuôn mặt có bị che phủ bởi nhiều lớp son phấn, thế nhưng anh lại cảm thấy rất đẹp. Vẻ đẹp này ..... không hiểu vì sao khiến anh rất thích thú.
Đặc biệt là, có một đứa nhỏ nhất lao vào trong ngực cô, đòi cô ôm một cái. Ánh mắt cô cực kỳ cưng chiều ôm đứa nhỏ vào lòng, khẽ hôn lên má đứa nhỏ khiến nó giống như được ăn kẹo, nó vui mừng hôn lại cô.
Sau đó những đứa nhỏ kia thấy vậy cũng đòi Trần Uyển Như ôm, hôn.
Cũng may người trông giữ đến, dụ đám nhỏ đi chỗ khác.
Sau đó Trần Uyển Như mới cất bước, đi vào bên trong cô nhi viện.
Tô Thần đi vào cùng.
Đi vào bên trong, ở căn phòng ngoài gặp một cô gái trẻ đang đứng, vì khóc mà viền mắt hồng hồng, thấy Trần Uyển Như, nước mắt như mưa rơi xuống: " Chị Uyển Như ....."
Trần Uyển Như hiện tại khuôn mặt đã không còn nụ cười ngọt ngào như vừa rồi gặp lũ nhỏ, giọng cô cực kỳ bén nhọn: " A Kim đâu?"
Cô gái chỉ chỉ vào bên trong nhà.
Trần Uyển Như không nói thêm lời nào, cô đẩy cửa ra, thẳng hướng chỉ bước vào.
A Kim uống rượu, đang ngồi dưới đất, khuôn mặt chán chường. Cậu ta thấy Trần Uyển Như đi vào, liền lảo đảo đứng lên. Vừa định mở miệng gọi một tiếng Chị Uyển Như thì đã thấy Trần Uyển Như đi lên trước mặt, giơ chân hung hăng đạp vào cậu ta. Cô đi giày cao gót lại dùng lực hơi mạnh nên khiến cho A Kim ngã nhào xuống mặt sàn, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Tô Thần theo sát ở sau lưng, anh vốn không có biểu cảm gì nhưng khi thấy Trần Uyển Như ra tay, ngay lập tức đi lên phía trước, định ngăn Trần Uyển Như nhưng lại nghe thấy giọng cô vô cùng nghiêm túc: " Anh tránh ra."
Cô nói xong, liền hung hăng đẩy Tô Thần sang một bên, đi tới trước mặt A Kim, từ trên cao nhìn xuống A Kim đang nằm sóng soài dưới đất. Cô không nói một lời nào, nhấc chân mạnh mẽ giẫm lên người A Kim. A Kim kêu đau thảm thiết.
Cô gái kia cũng đi theo vào, thấy một màn như vậy, không đành lòng quay đầu, len lén lau nước mắt, Tô Thần lại muốn can ngăn, nhưng cô ấy bắt lấy tay Tô Thần, lắc đầu, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: "A Kim đáng đánh, không ai được cản!"
" Đúng, Cậu ta đáng đánh!" Trần Uyển Như nhắc lại. Sau đó hướng về phía A Kim, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục giẫm lên người A Kim. A Kim đến kêu đau cũng không dám kêu nữa.
" Cậu có bản lĩnh mà, có phải không? Thế mà lại đi đánh bạc. Cậu có biết tiền cậu đi đánh bạc được đánh đổi bằng cái gì không? Cậu dùng tiền tôi cho để đi đánh bạc, vậy thì tôi cho cậu làm gì? Cậu có biết hay không hả?"
" Cậu còn đem giấy tờ đất của cô nhi viện thế chấp, cậu có suy nghĩ đến những đứa nhỏ đang ở ngoài cửa kia không? Chẳng lẽ cậu muốn cho bọn nó giống tôi và cậu, phải trải qua những ngày tháng như chúng ta đã từng phải nếm qua hay sao?"
Trần Uyển Như càng nói, càng tức giận, cô nhìn chung quanh một chút, đột nhiên cúi người, cầm lên một chai bia, hướng về phía A Kim chuẩn bị đập.
Trên mặt Trần Uyển Như sáng lên bởi nụ cười.
Tô Thần đứng bên cạnh, nhìn đám nhỏ vây quanh Trần Uyển Như, ánh nắng đặc biệt chiếu sáng lên trên người cô, trên mặt là một nụ cười. Mặc dù khuôn mặt có bị che phủ bởi nhiều lớp son phấn, thế nhưng anh lại cảm thấy rất đẹp. Vẻ đẹp này ..... không hiểu vì sao khiến anh rất thích thú.
Đặc biệt là, có một đứa nhỏ nhất lao vào trong ngực cô, đòi cô ôm một cái. Ánh mắt cô cực kỳ cưng chiều ôm đứa nhỏ vào lòng, khẽ hôn lên má đứa nhỏ khiến nó giống như được ăn kẹo, nó vui mừng hôn lại cô.
Sau đó những đứa nhỏ kia thấy vậy cũng đòi Trần Uyển Như ôm, hôn.
Cũng may người trông giữ đến, dụ đám nhỏ đi chỗ khác.
Sau đó Trần Uyển Như mới cất bước, đi vào bên trong cô nhi viện.
Tô Thần đi vào cùng.
Đi vào bên trong, ở căn phòng ngoài gặp một cô gái trẻ đang đứng, vì khóc mà viền mắt hồng hồng, thấy Trần Uyển Như, nước mắt như mưa rơi xuống: " Chị Uyển Như ....."
Trần Uyển Như hiện tại khuôn mặt đã không còn nụ cười ngọt ngào như vừa rồi gặp lũ nhỏ, giọng cô cực kỳ bén nhọn: " A Kim đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái chỉ chỉ vào bên trong nhà.
Trần Uyển Như không nói thêm lời nào, cô đẩy cửa ra, thẳng hướng chỉ bước vào.
A Kim uống rượu, đang ngồi dưới đất, khuôn mặt chán chường. Cậu ta thấy Trần Uyển Như đi vào, liền lảo đảo đứng lên. Vừa định mở miệng gọi một tiếng Chị Uyển Như thì đã thấy Trần Uyển Như đi lên trước mặt, giơ chân hung hăng đạp vào cậu ta. Cô đi giày cao gót lại dùng lực hơi mạnh nên khiến cho A Kim ngã nhào xuống mặt sàn, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Tô Thần theo sát ở sau lưng, anh vốn không có biểu cảm gì nhưng khi thấy Trần Uyển Như ra tay, ngay lập tức đi lên phía trước, định ngăn Trần Uyển Như nhưng lại nghe thấy giọng cô vô cùng nghiêm túc: " Anh tránh ra."
Cô nói xong, liền hung hăng đẩy Tô Thần sang một bên, đi tới trước mặt A Kim, từ trên cao nhìn xuống A Kim đang nằm sóng soài dưới đất. Cô không nói một lời nào, nhấc chân mạnh mẽ giẫm lên người A Kim. A Kim kêu đau thảm thiết.
Cô gái kia cũng đi theo vào, thấy một màn như vậy, không đành lòng quay đầu, len lén lau nước mắt, Tô Thần lại muốn can ngăn, nhưng cô ấy bắt lấy tay Tô Thần, lắc đầu, giọng nói kèm theo tiếng khóc nức nở: "A Kim đáng đánh, không ai được cản!"
" Đúng, Cậu ta đáng đánh!" Trần Uyển Như nhắc lại. Sau đó hướng về phía A Kim, chẳng nói chẳng rằng tiếp tục giẫm lên người A Kim. A Kim đến kêu đau cũng không dám kêu nữa.
" Cậu có bản lĩnh mà, có phải không? Thế mà lại đi đánh bạc. Cậu có biết tiền cậu đi đánh bạc được đánh đổi bằng cái gì không? Cậu dùng tiền tôi cho để đi đánh bạc, vậy thì tôi cho cậu làm gì? Cậu có biết hay không hả?"
" Cậu còn đem giấy tờ đất của cô nhi viện thế chấp, cậu có suy nghĩ đến những đứa nhỏ đang ở ngoài cửa kia không? Chẳng lẽ cậu muốn cho bọn nó giống tôi và cậu, phải trải qua những ngày tháng như chúng ta đã từng phải nếm qua hay sao?"
Trần Uyển Như càng nói, càng tức giận, cô nhìn chung quanh một chút, đột nhiên cúi người, cầm lên một chai bia, hướng về phía A Kim chuẩn bị đập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro