Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
"Chồng" của Trần Uyển Như (4)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
" Công nhân vệ sinh
có bị đau mắt không vậy? ở đây có một đống rác to như thế, cũng không
nhìn thấy mà dọn dẹp." Trần Uyển Như nhếchmôi, quay đầu nhìn Tô Thần
nói: " Thời gian không còn sớm, tôi muốn về nhà."
Tô Thần cực kỳ ga lăng mở cửa xe, " Nếu cô không ngại, tôi đưa cô về nhé?"
Trần Uyển như gật đầu, thoải mái ngồi vào trong xe.
Tô Thần vòng qua xe, đi vào ngồi, khởi động máy, hỏi Trần Uyển như địa chỉ, rồi xuất phát.
Mãi cho đến khi đến lầu dưới, Trần Uyển Như nói cảm ơn, đẩy cửa xe ra, giầy cao gót nện từng bước xuống sàn, dáng vẻ cô vô cùng quyến rũ cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn Tô Thần.
Tô Thần lập tức không chậm chễ đạp chân ga, rời đi. Đi được một đoạn, anh khẽ nhăn mày, trong miệng âm thầm mắng một câu thô tục, bực tức nhớ lại câu nói Trần Uyển Như: " " Công nhân vệ sinh có bị đau mắt không vậy? ở đây có một đống rác to như thế, cũng không nhìn thấy mà dọn dẹp." Đây là đã xéo anh! Thế mà anh để dành đến bây giờ mới có phản ứng.
Tô Thần không hề dừng lại một chút nào đạp chân ga, rồi rời đi, khai đi ra một khoảng cách sau, hắn mới nhăn mày lại, trong miệng âm thầm mắng một câu thô tục, tình cảm mới vừa rồi Trần Uyển như câu kia"Công nhân làm vệ sinh không có mở to mắt ư, lớn như vậy đồ bỏ đi, cũng không biết dọn dẹp thu về!" Là ở mắng hắn ! Hắn thế nhưng đến bây giờ mới phản ứng được!
Người đàn bà đáng chết này!
Người đàn bà ..... người đàn bà ..... toàn những lời nói ác độc!
Cô ta thực sự làm anh tức chết mà/
Tại sao mỗi lần đấu khẩu với cô, anh toàn thua thê thảm. Quá mất mặt.
Anh thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Anh rất muốn tự tay bóp chết chính mình lúc này.
*****************
Trần Uyển Như mở cửa phòng ra, cô vào phòng đóng cửa, cửi bộ đồ đang mặc, tháo giày cao gót, sau đó đi vào toilet.
Cô tắm qua, uống một cốc sữa nóng, thân thể mệt mỏi đi vào phòng ngủ.
Khi Đi ngang qua phòng khách giá sách, thấy được một quyển tạp chí, là tạp chí mới phát hành mấy hôm, trang bìa là ảnh Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt đang ôm nhau rất ngọt ngào. Trần Uyển Như dừng chân, đáy mắt lạnh lùng cố gắng che đi một tầng nhàn nhạt, buồn bã.
Cô chăm chú nhìn một lúc, bất giác cô giơ tay lên, chạm vào ảnh bìa, chỉ là một hình ảnh đơn giản, nhưng cũng không thể che được thần thái lạnh lùng cao ngạo nhưng vô cùng lôi cuốn.
Lát sau, cô mở miệng, âm điệu buồn bã lạnh nhạt: " Anh ta nói, em sẽ yêu anh ta. Anh nói, em có thể tin không?"
********************
Ngày hôm sau, Trần Uyển như nhận được điện thoại của Tô Thần, anh nói, anh đang đợi ở dưới lầu, Trần Uyển Như lúc này mới lười biết ngủ dậy, không nhanh không chậm trang điểm, vẫn phong cách trang điểm đậm. Sau đó mới chậm chậm hết sức có thể xuống lầu.
Tô Thần sớm đã không kiên nhẫn được nữa, nhìn bộ dạng Trần Uyển Như, nhìn một bụng hỏa. Anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười đẩy cửa xuống xe, từ sau chỗ ngồi trước cầm ra bó hoa hồng, đưa cho Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như nhíu nhíu mày, không nhận ngay, nụ cười như có như không nhìn Tô Thần, nói: " Tô thiếu gia, cách thức tán tỉnh chỉ như thế này thôi sao?"
" Càng đơn giản càng dễ dàng động đến tâm của phái đẹp. Như vậy thì cô mới yêu tôi chứ." Tô Thần giọng điệu nghiêm nghị, sau đó anh kéo Trần Uyển Như vào trong ngực, xấu xa nói: " Đi nào, mời cô đi ăn."
Trần Uyển như lười biếng lên xe, thuận tay đem bó hoa hồng ném tới một bên trong thùng rác, Tô Thần cũng không giận, lái xe, chạy thẳng tới phòng ăn, khi gọi thức ăn, Tô Thần rất lịch sự, chuyển qua cho Trần Uyển như chọn món, Trần Uyển Như không khách khí, nhằm món đắt tiền nhất mà gọi.
Món ăn rất nhanh được mang lên, Trần Uyển Như vừa nâng đũa, định ăn cơm thì di động kêu lên. Cô rút ra nghe, một lát nói: " Tôi lập tức đến ngay."
Cúp điện thoại, Trần Uyển Như đứng dậy, cầm túi xách, xoay người đi.
Tô Thần hỏi: "Cô đi đâu vậy hả?"
"Đón người!" Trần Uyển Như trả lời một câu ngắn gọn. Cô đi qua người Tô Thần. Anh liền đứng dậy, đuổi theo: " Tôi đi cùng với cô."
Trần Uyển như nghiêng đầu, nhìn Tô Thần, cười, "Tôi đi đón chồng của tôi, anh cũng muốn đi cùng sao?"
Tô Thần cực kỳ ga lăng mở cửa xe, " Nếu cô không ngại, tôi đưa cô về nhé?"
Trần Uyển như gật đầu, thoải mái ngồi vào trong xe.
Tô Thần vòng qua xe, đi vào ngồi, khởi động máy, hỏi Trần Uyển như địa chỉ, rồi xuất phát.
Mãi cho đến khi đến lầu dưới, Trần Uyển Như nói cảm ơn, đẩy cửa xe ra, giầy cao gót nện từng bước xuống sàn, dáng vẻ cô vô cùng quyến rũ cứ thế biến mất khỏi tầm nhìn Tô Thần.
Tô Thần lập tức không chậm chễ đạp chân ga, rời đi. Đi được một đoạn, anh khẽ nhăn mày, trong miệng âm thầm mắng một câu thô tục, bực tức nhớ lại câu nói Trần Uyển Như: " " Công nhân vệ sinh có bị đau mắt không vậy? ở đây có một đống rác to như thế, cũng không nhìn thấy mà dọn dẹp." Đây là đã xéo anh! Thế mà anh để dành đến bây giờ mới có phản ứng.
Tô Thần không hề dừng lại một chút nào đạp chân ga, rồi rời đi, khai đi ra một khoảng cách sau, hắn mới nhăn mày lại, trong miệng âm thầm mắng một câu thô tục, tình cảm mới vừa rồi Trần Uyển như câu kia"Công nhân làm vệ sinh không có mở to mắt ư, lớn như vậy đồ bỏ đi, cũng không biết dọn dẹp thu về!" Là ở mắng hắn ! Hắn thế nhưng đến bây giờ mới phản ứng được!
Người đàn bà đáng chết này!
Người đàn bà ..... người đàn bà ..... toàn những lời nói ác độc!
Cô ta thực sự làm anh tức chết mà/
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao mỗi lần đấu khẩu với cô, anh toàn thua thê thảm. Quá mất mặt.
Anh thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Anh rất muốn tự tay bóp chết chính mình lúc này.
*****************
Trần Uyển Như mở cửa phòng ra, cô vào phòng đóng cửa, cửi bộ đồ đang mặc, tháo giày cao gót, sau đó đi vào toilet.
Cô tắm qua, uống một cốc sữa nóng, thân thể mệt mỏi đi vào phòng ngủ.
Khi Đi ngang qua phòng khách giá sách, thấy được một quyển tạp chí, là tạp chí mới phát hành mấy hôm, trang bìa là ảnh Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt đang ôm nhau rất ngọt ngào. Trần Uyển Như dừng chân, đáy mắt lạnh lùng cố gắng che đi một tầng nhàn nhạt, buồn bã.
Cô chăm chú nhìn một lúc, bất giác cô giơ tay lên, chạm vào ảnh bìa, chỉ là một hình ảnh đơn giản, nhưng cũng không thể che được thần thái lạnh lùng cao ngạo nhưng vô cùng lôi cuốn.
Lát sau, cô mở miệng, âm điệu buồn bã lạnh nhạt: " Anh ta nói, em sẽ yêu anh ta. Anh nói, em có thể tin không?"
********************
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, Trần Uyển như nhận được điện thoại của Tô Thần, anh nói, anh đang đợi ở dưới lầu, Trần Uyển Như lúc này mới lười biết ngủ dậy, không nhanh không chậm trang điểm, vẫn phong cách trang điểm đậm. Sau đó mới chậm chậm hết sức có thể xuống lầu.
Tô Thần sớm đã không kiên nhẫn được nữa, nhìn bộ dạng Trần Uyển Như, nhìn một bụng hỏa. Anh vẫn giữ vẻ mặt tươi cười đẩy cửa xuống xe, từ sau chỗ ngồi trước cầm ra bó hoa hồng, đưa cho Trần Uyển Như.
Trần Uyển Như nhíu nhíu mày, không nhận ngay, nụ cười như có như không nhìn Tô Thần, nói: " Tô thiếu gia, cách thức tán tỉnh chỉ như thế này thôi sao?"
" Càng đơn giản càng dễ dàng động đến tâm của phái đẹp. Như vậy thì cô mới yêu tôi chứ." Tô Thần giọng điệu nghiêm nghị, sau đó anh kéo Trần Uyển Như vào trong ngực, xấu xa nói: " Đi nào, mời cô đi ăn."
Trần Uyển như lười biếng lên xe, thuận tay đem bó hoa hồng ném tới một bên trong thùng rác, Tô Thần cũng không giận, lái xe, chạy thẳng tới phòng ăn, khi gọi thức ăn, Tô Thần rất lịch sự, chuyển qua cho Trần Uyển như chọn món, Trần Uyển Như không khách khí, nhằm món đắt tiền nhất mà gọi.
Món ăn rất nhanh được mang lên, Trần Uyển Như vừa nâng đũa, định ăn cơm thì di động kêu lên. Cô rút ra nghe, một lát nói: " Tôi lập tức đến ngay."
Cúp điện thoại, Trần Uyển Như đứng dậy, cầm túi xách, xoay người đi.
Tô Thần hỏi: "Cô đi đâu vậy hả?"
"Đón người!" Trần Uyển Như trả lời một câu ngắn gọn. Cô đi qua người Tô Thần. Anh liền đứng dậy, đuổi theo: " Tôi đi cùng với cô."
Trần Uyển như nghiêng đầu, nhìn Tô Thần, cười, "Tôi đi đón chồng của tôi, anh cũng muốn đi cùng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro