Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
"Chồng" Trần Uyển Như (8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Đương nhiên Đường Kỳ
cũng không phải người dễ bị ép buộc, nếu anh ấy không thích mình, ai ép
buộc, anh ấy cũng chẳng cưới mình. Mình không nghĩ bản thân mình sẽ đi
nói với Đường Kỳ, mình có đứa nhỏ của anh ấy, chờ đến lúc gặp nhau anh
ấy cho mình câu trả lời chắc chắn. Mình muốn cậu đi nói với Đường Quốc
An, nếu Đường Kỳ thật sự thích mình, anh ấy sẽ đến gặp cậu, đương nhiên
sau đó cậu hãy giúp mình thử anh ấy".
"Nếu như Đường Kỳ không tìm mình, như vậy, Tiểu Như, mình cũng chỉ có thể cùng cậu đi cũng một đời một thế." An Nam ngẩng đầu lên, nhìn Trần Uyển Như, nói tiếp: "Cho đến lúc này, cậu cũng đừng ghét bỏ mình!"
Trần Uyển Như cười một tiếng, gật đầu, nói: "Chỉ những chuyện này sao? Vậy cậu nhăn nhăn nhó nhó hơn nửa ngày mới nói với mình điều này sao? Bây giờ mình sẽ đi đặt máy bay, ngày mai mình sẽ sang Mĩ, cậu chờ tin tức tốt của mình."
"Tiểu Như, nếu như mà mình muốn gả cho Đường Kỳ, như vậy mình sẽ phải ly hôn với cậu, đến lúc đó, An Nam này, đã chết rồi. . . . . . . Mai danh ẩn tích, mà còn cậu, chính là người phụ nữ đã ly hôn, cậu có biết những ngày tiếp theo của mình, sẽ khổ rất nhiều không." Giọng An nam mang theo mấy phần áy náy: "Tiểu Như, thật xin lỗi, mình cho là mình có thể cùng cậu cả đời, nhưng mình không nghĩ tới, mình thế nhưng lại. . . . . . ."
Trần Uyển Như liếc An Nam một cái, nói: "Nói cậu nhăn nhăn nhó nhó, cậu còn lề mề!"
An Nam nghĩ, cái gì là bạn bè, chính là như vậy, mình với cô ấy già mồm một phen, cô sẽ lại mặt lạnh chửi mình, mà mình thì sao? Tuyệt đối không tức giận, ngược lại trong lòng ấm áp.
Trần Uyển như đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Mang thai, liền nghỉ ngơi đi, mình đi nấu cháo cho cậu."
*********************
"Oa. . . . . . . Tiểu Như, cậu chừng nào thì biết làm cơm vậy? Thế nhưng có thể nấu cháo ngon như vậy!" An Nam đã uống hai bát cháo, lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Uyển Như suy nghĩ một chút, nói: "Lăng Mạt Mạt. . . . . . . Cô ấy đã từng nấu qua cho mình."
Trong nháy mắt nét mặt An Nam đông lại, sau đó cầm muỗng, nhìn Trần Uyển Như, một lát sau, cảm thán mà nói: "Tiểu Như, nếu ai cưới cậu, thật sẽ hạnh phúc tới chết!"
Trần Uyển Như không để ý tới An Nam nói xằng nói bậy, trên thế giới này, cũng chỉ có một mình cô ấy sẽ nói ra như vậy, những người khác làm sao sẽ cưới người phụ nữ như Trần Uyển Như cô?
Ghét bỏ còn không kịp đây. . . . . . .
Xuất thân không được, tướng mạo không tốt, trong sạch bị hủy. . . . . . . . Ưm. . . . . . . . Thật giống như cái gì cũng sai!
An Nam giống như là một đứa bé, bình thường cắn cái muỗng, nghiêng đầu, nửa ngày, mới cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: "Tiểu Như, cậu hối hận không?"
Trần Uyển Như tùy ý uống cháo, có vẻ có không chút để ý: "Hối hận cái gì?"
"Cậu biết rõ mình hỏi cái gì!" An Nam hình như có chút cảm thán nói tiếp: "Mình một mực nghĩ, trên cái thế giới này, tại sao có thể có người phụ nữ như cậu chứ?"
"Người bên ngoài nhìn qua, cậu có có tâm kế như vậy, vẫn còn rất. . . . . . . . ." An Nam dừng một chút, suy nghĩ một từ hợp lý, nói: "Bộ dạng hoa tâm. . . . . . . . . ."
Ngược lại Trần Uyển Như nở nụ cười. "Lẳng lơ còn lẳng lơ thôi, hoa tâm gì!"
An Nam tức giận nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, mặt giận dữ: "Mình không cho cậu nói bản thân như vậy!"
Trần Uyển Như không có nói chuyện, đáy mắt lóe ra một chút cảm động, người khác cũng mắng cô như vậy, có lúc cô đều cảm thấy mọi người mắng cô là thật, nhưng An Nam cố tình mỗi lần nghe được cũng sẽ mang bộ dáng tức giận!
"Nếu như Đường Kỳ không tìm mình, như vậy, Tiểu Như, mình cũng chỉ có thể cùng cậu đi cũng một đời một thế." An Nam ngẩng đầu lên, nhìn Trần Uyển Như, nói tiếp: "Cho đến lúc này, cậu cũng đừng ghét bỏ mình!"
Trần Uyển Như cười một tiếng, gật đầu, nói: "Chỉ những chuyện này sao? Vậy cậu nhăn nhăn nhó nhó hơn nửa ngày mới nói với mình điều này sao? Bây giờ mình sẽ đi đặt máy bay, ngày mai mình sẽ sang Mĩ, cậu chờ tin tức tốt của mình."
"Tiểu Như, nếu như mà mình muốn gả cho Đường Kỳ, như vậy mình sẽ phải ly hôn với cậu, đến lúc đó, An Nam này, đã chết rồi. . . . . . . Mai danh ẩn tích, mà còn cậu, chính là người phụ nữ đã ly hôn, cậu có biết những ngày tiếp theo của mình, sẽ khổ rất nhiều không." Giọng An nam mang theo mấy phần áy náy: "Tiểu Như, thật xin lỗi, mình cho là mình có thể cùng cậu cả đời, nhưng mình không nghĩ tới, mình thế nhưng lại. . . . . . ."
Trần Uyển Như liếc An Nam một cái, nói: "Nói cậu nhăn nhăn nhó nhó, cậu còn lề mề!"
An Nam nghĩ, cái gì là bạn bè, chính là như vậy, mình với cô ấy già mồm một phen, cô sẽ lại mặt lạnh chửi mình, mà mình thì sao? Tuyệt đối không tức giận, ngược lại trong lòng ấm áp.
Trần Uyển như đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Mang thai, liền nghỉ ngơi đi, mình đi nấu cháo cho cậu."
*********************
"Oa. . . . . . . Tiểu Như, cậu chừng nào thì biết làm cơm vậy? Thế nhưng có thể nấu cháo ngon như vậy!" An Nam đã uống hai bát cháo, lại cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.
Trần Uyển Như suy nghĩ một chút, nói: "Lăng Mạt Mạt. . . . . . . Cô ấy đã từng nấu qua cho mình."
Trong nháy mắt nét mặt An Nam đông lại, sau đó cầm muỗng, nhìn Trần Uyển Như, một lát sau, cảm thán mà nói: "Tiểu Như, nếu ai cưới cậu, thật sẽ hạnh phúc tới chết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Uyển Như không để ý tới An Nam nói xằng nói bậy, trên thế giới này, cũng chỉ có một mình cô ấy sẽ nói ra như vậy, những người khác làm sao sẽ cưới người phụ nữ như Trần Uyển Như cô?
Ghét bỏ còn không kịp đây. . . . . . .
Xuất thân không được, tướng mạo không tốt, trong sạch bị hủy. . . . . . . . Ưm. . . . . . . . Thật giống như cái gì cũng sai!
An Nam giống như là một đứa bé, bình thường cắn cái muỗng, nghiêng đầu, nửa ngày, mới cực kỳ nghiêm túc hỏi một câu: "Tiểu Như, cậu hối hận không?"
Trần Uyển Như tùy ý uống cháo, có vẻ có không chút để ý: "Hối hận cái gì?"
"Cậu biết rõ mình hỏi cái gì!" An Nam hình như có chút cảm thán nói tiếp: "Mình một mực nghĩ, trên cái thế giới này, tại sao có thể có người phụ nữ như cậu chứ?"
"Người bên ngoài nhìn qua, cậu có có tâm kế như vậy, vẫn còn rất. . . . . . . . ." An Nam dừng một chút, suy nghĩ một từ hợp lý, nói: "Bộ dạng hoa tâm. . . . . . . . . ."
Ngược lại Trần Uyển Như nở nụ cười. "Lẳng lơ còn lẳng lơ thôi, hoa tâm gì!"
An Nam tức giận nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, mặt giận dữ: "Mình không cho cậu nói bản thân như vậy!"
Trần Uyển Như không có nói chuyện, đáy mắt lóe ra một chút cảm động, người khác cũng mắng cô như vậy, có lúc cô đều cảm thấy mọi người mắng cô là thật, nhưng An Nam cố tình mỗi lần nghe được cũng sẽ mang bộ dáng tức giận!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro