Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Cưới em vì yêu, vì yêu anh cưới(13)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Lăng Mạt Mạt vẫn luôn rất thích ăn bánh ngọt, nhưng hôm nay nhìn những thứ dầu mỡ này, chẳng
biết tại sao trong dạ dày vô cùng khó chịu, rất muốn ói, nhưng sợ làm
mọi người mất hứng, liền thấp giọng nói một câu: "Tôi đi vào toilet một
chút." Sau đó liền vội vã chạy về phía toilet, đẩy cửa phòng rửa tay,
Lăng Mạt Mạt liền khom người phun ra.
Lăng Mạt Mạt nôn toàn bộ đồ ăn của buổi tối ngày hôm nay ra không còn một chút nào, nhưng vẫn cảm thấy rất muốn nôn, sau khi nôn khan một trận, mới bình ổn lại được, nhưng mà, lại cảm nhậnn được tim đập rất nhanh , có một loại cảm giác vô cùng trân quý, cô miễn cưỡng giơ tay lên, nắm lấy bồn rửa tay, mới chậm rãi chống đỡ được thân thể đứng lên, lười biếng ngồi ở trên bồn cầu, đợi một hồi, mới cảm thấy hơi thoải mái.
Cô đây là thế nào?
Ăn phải đồ gì bị hư sao?
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, xoa xoa cái đầu có chút choáng váng, liền nghe thấy điện thoại di động vang lên, Lăng Mạt Mạt cầm lên, phát hiện là nhân viên của ES gửi tin nhắn đến, hỏi cô xem ca từ của ca khúc cuối cùng trong album đã viết thế nào rồi?
Lý Tình Thâm nhìn thấy lúc Lăng Mạt Mạt ra ngoài, vẻ mặt không được tốt lắm, không yên lòng, sau khi đến cửa phòng rửa tay, đợi một lúc, vẫn không thấy Lăng Mạt Mạt đi ra, vô cùng lo lắng mà gọi điện cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt vừa mới gửi tin nhắn trả lời cho nhân viên của ES, sẽ nhanh chóng gửi lời ca qua, điện thoại di động lại vang lên một hồi chuông dễ nghe, cho là nhân viên của ES, nhíu nhíu mày, vừa cúi đầu, lại thấy là Lý Tình Thâm, liền nghe máy, bên trong liền truyền đến âm thanh vội vàng của Lý Tình Thâm,: "Có khỏe không?"
Lăng Mạt Mạt cười một tiếng, nói: "Em không sao."
"Anh rất lo lắng." Lý Tình Thâm hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm: "Mới vừa rồi sắc mặt của em không được tốt lắm."
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt vô cùng ấm áp, nghĩ, có được người chồng như vậy, còn cầu mong gì nữa? Mím môi cười một tiếng: "Không có gì, tối qua nghỉ ngơi không tốt."
Âm thanh về sau của Lăng Mạt Mạt, có chút bất mãn: "Còn không đều tại anh sao!"
Lý Tình Thâm âm thầm bật cười , còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy Lăng Mạt Mạt nửa oán trách cất giọng đáp: "ES mới rồi điện thoại tới, thúc giục em hoàn thành lời bài hát của ca khúc cuối cùng!"
Lời bài hát, Lăng Mạt Mạt có thể viết, chỉ là gần dây thân thể không thoải mái, cả người đều lười biếng đi rất nhiều, đại não cũng theo đó mà trở nên chập chạp, cho nên có chút buồn rầu.
Hiện tại đang cằn nhằn với Lý Tình Thâm, lại bất chợt nhớ ra những bài hát mình hát đều do Enson viết, nhất thời, hai mắt Lăng Mạt Mạt sáng lên, liền cầm điện thoại di động, ngây thơ vô cùng mở miệng: "Em nghĩ một người có thể giúp em!"
"Người nào?" Lý Tình Thâm sững sờ, theo bản năng hỏi ngược lại.
Lăng Mạt Mạt vô cùng hả hê nói: "Enson chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu đấy!"
Lý Tình Thâm thấy buồn cười: "Hả? Có tự tin như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Lăng Mạt Mạt cắn ngón tay, nói khoác mà không biết ngượng nói: "Em lấy thân báo đáp, quy tắc ngầm! Anh ất khẳng định không chống cự nổi sự mê hoặc của em."
Lý Tình Thâm cười khẽ một tiếng: "Cái này" dừng một chút, nói tiếp: "Anh tuyệt đối tin tưởng em có năng lực này."
Lăng Mạt Mạt bật cười, hi hi ha ha nói: "Lời ca Enson viết là hạng nhất, nhìn xem tha thứ, nhìn xem tâm sự cô đơn! Thật là nhân tài trăm năm khó gặp một lần!"
Người ngoài không biết Lý Tình Thâm và Enson đều là một người, thỉnh thoảng Lăng Mạt Mạt sẽ nửa đùa nửa thật tán dương Enson với Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm cũng nhiều lần hưởng thụ, lần này cũng không ngoại lệ, mặt không đỏ không thở gấp mà nói: "Tất nhiên, cũng không xem đó là bạn trai của ai!"
Lăng Mạt Mạt nôn toàn bộ đồ ăn của buổi tối ngày hôm nay ra không còn một chút nào, nhưng vẫn cảm thấy rất muốn nôn, sau khi nôn khan một trận, mới bình ổn lại được, nhưng mà, lại cảm nhậnn được tim đập rất nhanh , có một loại cảm giác vô cùng trân quý, cô miễn cưỡng giơ tay lên, nắm lấy bồn rửa tay, mới chậm rãi chống đỡ được thân thể đứng lên, lười biếng ngồi ở trên bồn cầu, đợi một hồi, mới cảm thấy hơi thoải mái.
Cô đây là thế nào?
Ăn phải đồ gì bị hư sao?
Lăng Mạt Mạt giơ tay lên, xoa xoa cái đầu có chút choáng váng, liền nghe thấy điện thoại di động vang lên, Lăng Mạt Mạt cầm lên, phát hiện là nhân viên của ES gửi tin nhắn đến, hỏi cô xem ca từ của ca khúc cuối cùng trong album đã viết thế nào rồi?
Lý Tình Thâm nhìn thấy lúc Lăng Mạt Mạt ra ngoài, vẻ mặt không được tốt lắm, không yên lòng, sau khi đến cửa phòng rửa tay, đợi một lúc, vẫn không thấy Lăng Mạt Mạt đi ra, vô cùng lo lắng mà gọi điện cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt vừa mới gửi tin nhắn trả lời cho nhân viên của ES, sẽ nhanh chóng gửi lời ca qua, điện thoại di động lại vang lên một hồi chuông dễ nghe, cho là nhân viên của ES, nhíu nhíu mày, vừa cúi đầu, lại thấy là Lý Tình Thâm, liền nghe máy, bên trong liền truyền đến âm thanh vội vàng của Lý Tình Thâm,: "Có khỏe không?"
Lăng Mạt Mạt cười một tiếng, nói: "Em không sao."
"Anh rất lo lắng." Lý Tình Thâm hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm: "Mới vừa rồi sắc mặt của em không được tốt lắm."
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt vô cùng ấm áp, nghĩ, có được người chồng như vậy, còn cầu mong gì nữa? Mím môi cười một tiếng: "Không có gì, tối qua nghỉ ngơi không tốt."
Âm thanh về sau của Lăng Mạt Mạt, có chút bất mãn: "Còn không đều tại anh sao!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tình Thâm âm thầm bật cười , còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy Lăng Mạt Mạt nửa oán trách cất giọng đáp: "ES mới rồi điện thoại tới, thúc giục em hoàn thành lời bài hát của ca khúc cuối cùng!"
Lời bài hát, Lăng Mạt Mạt có thể viết, chỉ là gần dây thân thể không thoải mái, cả người đều lười biếng đi rất nhiều, đại não cũng theo đó mà trở nên chập chạp, cho nên có chút buồn rầu.
Hiện tại đang cằn nhằn với Lý Tình Thâm, lại bất chợt nhớ ra những bài hát mình hát đều do Enson viết, nhất thời, hai mắt Lăng Mạt Mạt sáng lên, liền cầm điện thoại di động, ngây thơ vô cùng mở miệng: "Em nghĩ một người có thể giúp em!"
"Người nào?" Lý Tình Thâm sững sờ, theo bản năng hỏi ngược lại.
Lăng Mạt Mạt vô cùng hả hê nói: "Enson chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu đấy!"
Lý Tình Thâm thấy buồn cười: "Hả? Có tự tin như vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Lăng Mạt Mạt cắn ngón tay, nói khoác mà không biết ngượng nói: "Em lấy thân báo đáp, quy tắc ngầm! Anh ất khẳng định không chống cự nổi sự mê hoặc của em."
Lý Tình Thâm cười khẽ một tiếng: "Cái này" dừng một chút, nói tiếp: "Anh tuyệt đối tin tưởng em có năng lực này."
Lăng Mạt Mạt bật cười, hi hi ha ha nói: "Lời ca Enson viết là hạng nhất, nhìn xem tha thứ, nhìn xem tâm sự cô đơn! Thật là nhân tài trăm năm khó gặp một lần!"
Người ngoài không biết Lý Tình Thâm và Enson đều là một người, thỉnh thoảng Lăng Mạt Mạt sẽ nửa đùa nửa thật tán dương Enson với Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm cũng nhiều lần hưởng thụ, lần này cũng không ngoại lệ, mặt không đỏ không thở gấp mà nói: "Tất nhiên, cũng không xem đó là bạn trai của ai!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro