Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Cưới em vì yêu, vì yêu anh cưới(8)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Cô nói, để cho anh đi tìm một hạnh phúc mới.
Anh đã từng không biết cái gì là hạnh phúc, đợi đến hôm nay mới triệt để mất đi, cũng không còn cơ hội nếu giữ nữa, anh mới phát hiện, ngay từ đầu, chính anh đã phản bội hạnh phúc của cả đời mình.
Mất đi rồi, làm sao tìm cái mới?
Thật ra anh muốn nói cho cô biết, anh mất trí nhớ, anh không nhớ rõ, anh không phải cố tình cùng Giản Thần Hi trở thành người yêu, anh cũng vì cô làm rất nhiều, như là không để cho Giản Thần Hi nói những lời dèm pha cô ở trường, như là anh biết Giản Thần Hi mướn người đụng cô, anh thay cô trả thù, tự tay giết chết đứa bé của anh và Giản Thần Hi.
Anh càng muốn quỳ xuống trước mặt cô, xin cô cứ mắng cứ đánh, nhưng đừng không cần anh.
Nhưng mà anh không có dũng khí để làm.
Thật ra cũng do anh gieo gió gặt bảo, trên cái thế giới này, không ai đợi ai, cô đã từng cuồng dại yêu anh, là do anh không biết quý trọng.
Lục Niệm Ca cong mắt, nhìn Lăng Mạt Mạt, hỏi: "Đã chọn ngày kết hôn chưa?"
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, nói: "Còn chưa có chọn ngày!"
"Gởi cho anh một thiệp, anh đi chúc mừng em." Thật ra Lục Niệm Ca muốn nhìn xem khi cô làm cô dâu sẽ đẹp như thế nào, dù sao cũng không còn cơ hội để cô làm vợ của mình rồi.
"Được!" Lăng Mạt Mạt cười cười, không chút do dự đồng ý.
Lục Niệm Ca không lên tiếng.
Lăng Mạt Mạt cũng im lặng.
Hai người yên lặng thật lâu, Lăng Mạt Mạt vừa định lên tiếng nói rời đi, Lục Niệm Ca bất ngờ nói: "Mạt Mạt, chúng ta có thể làm bạn không?"
Lăng Mạt Mạt há miệng, vừa định trả lời, liền nhìn thấy trong gương xuất hiện một bóng người, nghiễm nhiên chính là Lý Tình Thâm, ánh mắt nhìn Lục Niệm Ca mang theo phòng bị, Lăng Mạt Mạt không nhịn được liền nở nụ cười, nhìn Lục Niệm Ca, nói: "Chúng ta vẫn nên làm người xa lạ thôi."
Bởi vì cô yêu người kia, anh ấy sẽ để ý
Lục Niệm Ca, anh đã không còn tồn tại trong sinh mệnh của cô.
Như vậy, những thứ ảnh hưởng đến sự tồn tại trong sinh mệnh của cô, không cần phải lưu lại!
Như vậy, đối với anh, đối với cô, đều tốt!
Nếu không cách nào nữa yêu, nếu đã từng yêu, vậy thì duy trì hoặc cắt sạch thôi.
Gửi cho nhau những lời chúc phúc tốt đẹp, sau đó như những người xa lạ!
Lục Niệm Ca không lên tiếng.
Ngược lại gương mặt Lý Tình Thâm ấp áp rất nhiều, cất bước, chậm rãi đi tới bên người Lăng Mạt Mạt, nhẹ nhàng vươn tay, ôm eo cô, nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô: "Anh thắc mắc sao em đi lâu như vậy, hóa ra là gặp phải người quen?"
Lục Niệm Ca nhìn bóng dáng của Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm, hồi lâu, mới mở miệng, trả lời một câu: "Hẹn gặp lại."
Cũng không gặp lại.
Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, cũng không có gì lưu luyến, cùng Lý Tình Thâm rời đi.
Bóng lưng Lục Niệm Ca cô độc, trước sau duy trì tư thái im lặng không nhúc nhích, ánh đèn hoàng hôn hắt lên mặt anh, làm ngũ quan của anh nổi lên vẻ thanh tú, chỉ là đáy mắt, hiện lên một tầng sương mù mơ hồ.
Anh đã từng không biết cái gì là hạnh phúc, đợi đến hôm nay mới triệt để mất đi, cũng không còn cơ hội nếu giữ nữa, anh mới phát hiện, ngay từ đầu, chính anh đã phản bội hạnh phúc của cả đời mình.
Mất đi rồi, làm sao tìm cái mới?
Thật ra anh muốn nói cho cô biết, anh mất trí nhớ, anh không nhớ rõ, anh không phải cố tình cùng Giản Thần Hi trở thành người yêu, anh cũng vì cô làm rất nhiều, như là không để cho Giản Thần Hi nói những lời dèm pha cô ở trường, như là anh biết Giản Thần Hi mướn người đụng cô, anh thay cô trả thù, tự tay giết chết đứa bé của anh và Giản Thần Hi.
Anh càng muốn quỳ xuống trước mặt cô, xin cô cứ mắng cứ đánh, nhưng đừng không cần anh.
Nhưng mà anh không có dũng khí để làm.
Thật ra cũng do anh gieo gió gặt bảo, trên cái thế giới này, không ai đợi ai, cô đã từng cuồng dại yêu anh, là do anh không biết quý trọng.
Lục Niệm Ca cong mắt, nhìn Lăng Mạt Mạt, hỏi: "Đã chọn ngày kết hôn chưa?"
Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, nói: "Còn chưa có chọn ngày!"
"Gởi cho anh một thiệp, anh đi chúc mừng em." Thật ra Lục Niệm Ca muốn nhìn xem khi cô làm cô dâu sẽ đẹp như thế nào, dù sao cũng không còn cơ hội để cô làm vợ của mình rồi.
"Được!" Lăng Mạt Mạt cười cười, không chút do dự đồng ý.
Lục Niệm Ca không lên tiếng.
Lăng Mạt Mạt cũng im lặng.
Hai người yên lặng thật lâu, Lăng Mạt Mạt vừa định lên tiếng nói rời đi, Lục Niệm Ca bất ngờ nói: "Mạt Mạt, chúng ta có thể làm bạn không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Mạt Mạt há miệng, vừa định trả lời, liền nhìn thấy trong gương xuất hiện một bóng người, nghiễm nhiên chính là Lý Tình Thâm, ánh mắt nhìn Lục Niệm Ca mang theo phòng bị, Lăng Mạt Mạt không nhịn được liền nở nụ cười, nhìn Lục Niệm Ca, nói: "Chúng ta vẫn nên làm người xa lạ thôi."
Bởi vì cô yêu người kia, anh ấy sẽ để ý
Lục Niệm Ca, anh đã không còn tồn tại trong sinh mệnh của cô.
Như vậy, những thứ ảnh hưởng đến sự tồn tại trong sinh mệnh của cô, không cần phải lưu lại!
Như vậy, đối với anh, đối với cô, đều tốt!
Nếu không cách nào nữa yêu, nếu đã từng yêu, vậy thì duy trì hoặc cắt sạch thôi.
Gửi cho nhau những lời chúc phúc tốt đẹp, sau đó như những người xa lạ!
Lục Niệm Ca không lên tiếng.
Ngược lại gương mặt Lý Tình Thâm ấp áp rất nhiều, cất bước, chậm rãi đi tới bên người Lăng Mạt Mạt, nhẹ nhàng vươn tay, ôm eo cô, nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai cô: "Anh thắc mắc sao em đi lâu như vậy, hóa ra là gặp phải người quen?"
Lục Niệm Ca nhìn bóng dáng của Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm, hồi lâu, mới mở miệng, trả lời một câu: "Hẹn gặp lại."
Cũng không gặp lại.
Lăng Mạt Mạt nghe được câu này, cũng không có gì lưu luyến, cùng Lý Tình Thâm rời đi.
Bóng lưng Lục Niệm Ca cô độc, trước sau duy trì tư thái im lặng không nhúc nhích, ánh đèn hoàng hôn hắt lên mặt anh, làm ngũ quan của anh nổi lên vẻ thanh tú, chỉ là đáy mắt, hiện lên một tầng sương mù mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro