Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Đêm động phòng hoa chúc của đại thần (18)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
"Lý Tình Thâm, cậu dọa nhiều người như vậy, cậu nghĩ mình có còn lương tâm không!"
Mọi người ồn ào lộn xộn chỉ trích Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm giơ tay lên, chỉ Lăng Mạt Mạt ở trên giường, nói: "Thật sự dọa chết mọi người rồi!"
“Cậu còn nói!" Tần thánh vỗ vỗ bả vai Lý Tình Thâm, mặt không tin: "Người ở đây không người nào là không bị anh dọa đến mất mạng."
Lý Tình Thâm không chút nào để ý Tần Thánh, nói với Tần Thích: "Chú Tần, chú khám cho Mạt Mạt, xem một chút, đứa bé trong bụng của cô có phải không bị thương hay không!"
Lý Tình Thâm vừa thốt ra lời này, trong nháy mắt người trong phòng liền im ắng.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, một lát sau mới hiểu lời nói của Lý Tình Thâm có ý nghĩa gì!
Tần Thích lập tức vươn tay, đi sờ soạng cổ tay Lăng Mạt Mạt, một lát sau, đứng lên, nói: "Thật sự là hỉ mạch, thai nhi bốn phía, rất khỏe mạnh."
Lúc này Lý Tình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, những người khác đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền ầm ầm nổ tung.
"Được lắm, vậy mà đêm tân hôn lại có quý tử, thiên cổ kỳ văn (ý là một việc tốt)!" Tô Thần hả hê liếc vết đỏ loang lổ trên da thịt lộ ở bên ngoài một của Lăng Mạt Mạt một cái, không khỏi nghĩ đến việc mà bọn họ đang bàn bạc tiến hành lại bị ngăn cản khi nãy.
Tần Thánh nghe được Tô Thần nói như vậy, cũng cười theo, tiến tới bên tai Lý Tình Thâm, nhỏ giọng nói: "Nghe nói trong lúc quan trọng nhất mà người đàn ông bị cản lại thì sẽ rất khó chịu!"
Lý Tình Thâm hắng giọng một cái, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Mọi người đi ra ngoài trước, Mạt Mạt cần nghỉ ngơi."
Phụ nữ có thai là lớn nhất.
Lý Tình Thâm vừa nói như thế, những người khác cho dù nghĩ muốn náo động phòng, cũng đều ngoan ngoãn ra ngoài.
Bên trong lập tức an tĩnh.
Lúc này Lý Tình Thâm mới nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, ánh mắt một hồi tối, một hồi sáng, thật có thể nói là là vui mừng đan xen: "Mạt Mạt, tại sao em không nói cho anh biết em mang thai sớm hơn?"
Lăng Mạt Mạt hừ một tiếng, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em chuyện này sao?"
Lý Tình Thâm nhất thời cứng họng, ban đầu khi cầu hôn thì cô từ dien&dan^le#quy@don chối nhiều lần, cô còn muốn ăn thuốc tránh thai, anh liền nghĩ tới một biện pháp, chính là để cho cô mang thai, có con mới cưới, cho nên ngày hôm sau liền len lén đi bệnh viện cởi ga-rô.
Lý Sắc mặt Tình Thâm khẽ lúng túng, lúc này mới ngồi ở bên giường, nắm tay Lăng Mạt Mạt, nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, mới nói: "Mạt Mạt, anh thật sự muốn có con với em xong thì mới cưới."
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt ấm áp, tức giận lúc nãy cũng biến mất, cô cong môi, cười cười, liền cầm tay Lý Tình Thâm đặt ở trên bụng bằng phẳng của mình, nói: "Tình Tthâm, anh nói xem, là con trai hay con gái?"
"Mặc kệ là con trai hay là con gái anh đều yêu nó." Lý Tình Thâm nói là lời nói trong lòng, anh cẩn thận vuốt cái bụng của Lăng Mạt Mạt, giống như là sợ không cẩn thận hù dọa đứa bé trong bụng cô: "Hình như anh cảm thấy có chút động tĩnh! Bảo bảo đang chào hỏi anh sao?"
Lăng Mạt Mạt mím môi cười khẽ: "Nó chỉ mới là một giọt máu, bảo bảo còn chưa có thành hình đâu, làm sao có thể biết nhúc nhích!"
Sắc mặt Lý Tình Thâm hiện lên vẻ tò mò, nhớ trước nay anh luôn là người bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này, giống như một cậu thanh niên đang xúc động.
Mọi người ồn ào lộn xộn chỉ trích Lý Tình Thâm.
Lý Tình Thâm giơ tay lên, chỉ Lăng Mạt Mạt ở trên giường, nói: "Thật sự dọa chết mọi người rồi!"
“Cậu còn nói!" Tần thánh vỗ vỗ bả vai Lý Tình Thâm, mặt không tin: "Người ở đây không người nào là không bị anh dọa đến mất mạng."
Lý Tình Thâm không chút nào để ý Tần Thánh, nói với Tần Thích: "Chú Tần, chú khám cho Mạt Mạt, xem một chút, đứa bé trong bụng của cô có phải không bị thương hay không!"
Lý Tình Thâm vừa thốt ra lời này, trong nháy mắt người trong phòng liền im ắng.
Mọi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, một lát sau mới hiểu lời nói của Lý Tình Thâm có ý nghĩa gì!
Tần Thích lập tức vươn tay, đi sờ soạng cổ tay Lăng Mạt Mạt, một lát sau, đứng lên, nói: "Thật sự là hỉ mạch, thai nhi bốn phía, rất khỏe mạnh."
Lúc này Lý Tình Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, những người khác đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền ầm ầm nổ tung.
"Được lắm, vậy mà đêm tân hôn lại có quý tử, thiên cổ kỳ văn (ý là một việc tốt)!" Tô Thần hả hê liếc vết đỏ loang lổ trên da thịt lộ ở bên ngoài một của Lăng Mạt Mạt một cái, không khỏi nghĩ đến việc mà bọn họ đang bàn bạc tiến hành lại bị ngăn cản khi nãy.
Tần Thánh nghe được Tô Thần nói như vậy, cũng cười theo, tiến tới bên tai Lý Tình Thâm, nhỏ giọng nói: "Nghe nói trong lúc quan trọng nhất mà người đàn ông bị cản lại thì sẽ rất khó chịu!"
Lý Tình Thâm hắng giọng một cái, chỉ chỉ ngoài cửa nói: "Mọi người đi ra ngoài trước, Mạt Mạt cần nghỉ ngơi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phụ nữ có thai là lớn nhất.
Lý Tình Thâm vừa nói như thế, những người khác cho dù nghĩ muốn náo động phòng, cũng đều ngoan ngoãn ra ngoài.
Bên trong lập tức an tĩnh.
Lúc này Lý Tình Thâm mới nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, ánh mắt một hồi tối, một hồi sáng, thật có thể nói là là vui mừng đan xen: "Mạt Mạt, tại sao em không nói cho anh biết em mang thai sớm hơn?"
Lăng Mạt Mạt hừ một tiếng, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi em chuyện này sao?"
Lý Tình Thâm nhất thời cứng họng, ban đầu khi cầu hôn thì cô từ dien&dan^le#quy@don chối nhiều lần, cô còn muốn ăn thuốc tránh thai, anh liền nghĩ tới một biện pháp, chính là để cho cô mang thai, có con mới cưới, cho nên ngày hôm sau liền len lén đi bệnh viện cởi ga-rô.
Lý Sắc mặt Tình Thâm khẽ lúng túng, lúc này mới ngồi ở bên giường, nắm tay Lăng Mạt Mạt, nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, mới nói: "Mạt Mạt, anh thật sự muốn có con với em xong thì mới cưới."
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt ấm áp, tức giận lúc nãy cũng biến mất, cô cong môi, cười cười, liền cầm tay Lý Tình Thâm đặt ở trên bụng bằng phẳng của mình, nói: "Tình Tthâm, anh nói xem, là con trai hay con gái?"
"Mặc kệ là con trai hay là con gái anh đều yêu nó." Lý Tình Thâm nói là lời nói trong lòng, anh cẩn thận vuốt cái bụng của Lăng Mạt Mạt, giống như là sợ không cẩn thận hù dọa đứa bé trong bụng cô: "Hình như anh cảm thấy có chút động tĩnh! Bảo bảo đang chào hỏi anh sao?"
Lăng Mạt Mạt mím môi cười khẽ: "Nó chỉ mới là một giọt máu, bảo bảo còn chưa có thành hình đâu, làm sao có thể biết nhúc nhích!"
Sắc mặt Lý Tình Thâm hiện lên vẻ tò mò, nhớ trước nay anh luôn là người bình tĩnh, nhưng vào giờ phút này, giống như một cậu thanh niên đang xúc động.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro