Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
Đụng phải Mạt Mạt lầm lỡ cả đời (1)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Ánh mặt trời sau giờ
ngọ (12h trưa) sáng ngời lại ấm áp, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào
nửa căn phòng trong biệt thự ba tầng.
Lăng Mạt Mạt ngồi trước đàn dương cầm, nghiêm túc chuyên tâm đàn từng đoạn từng đoạn.
Lý Tình Thâm ngồi trên sofa trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ khẽ mất hồn.
Cửa sổ biệt thự cực kỳ sáng sủa, Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm vị trí vừa vặn phản chiếu cái bóng lờ mờ của Lăng Mạt Mạt.
Bên ngoài, non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, cảnh sắc tốt đẹp như vậy, lại không bằng cái bóng lờ mờ như có như không trên kính của cô ấy.
Lý Tình Thâm thật hy vọng thời gian dừng lại, anh nguyện ý nhìn mãi như vậy, cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Lý Tình Thâm nhìn nhìn, lại nhịn không được nhớ đến lúc còn nhỏ, lần đầu tiên trong hôn lễ của bà ngoại và ông cố của cô ấy.
Trước khi anh bốn tuổi, chỉ có mẹ.
Những người bạn nhỏ khác đều có ba, chỉ duy nhất mình anh là không có.
Hắn về nhà muốn có ba ba, lại chọc cho hốc mắt mẹ đỏ lên, khóc thầm trong đêm tối.
Lúc bốn tuổi, anh mới gặp ba của anh, sau đó có một gia đình hoàn chỉnh.
Khi đó anh đã lên nhà trẻ, vô cùng nghịch ngợm, hôn tất cả các bé gái trong nhà trẻ, về nhà bị ba đánh luồn lên nhảy xuống khắp cả phòng.
Khi đó anh vô cùng nghịch ngợm.
Lúc tuổi tác lớn dần, sự nghịch ngợm phá phách của anh chưa từng thay đổi, mãi cho đến tám tuổi, bị đưa ra nước ngoài.
Bởi vì là Đại thiếu gia đời thứ ba của Tập đoàn Bạc Đế, con trai độc nhất của nhà họ Lý, tự nhiên cuộc sống sung túc, không lo cơm áo, bên cạnh cũng có rất nhiều người chăm sóc.
Nhưng cho dù là như vậy, ở nước Mĩ vẫn lạ nước lạ cái, anh học ngoại trú, về đến nhà trừ người làm ra thì không có một người bạn thật sự nào có thể nói chuyện, người làm lại khúm na khúm núm với anh, lâu ngày cả người dần dần trầm lặng hơn.
Tính tình kiêu ngạo quái gỡ cũng được dưỡng thành khi đó.
Vừa bắt đầu không có ai để nói chuyện, thời gian lâu dần biến thành không có lời nào để nói.
Lâu ngày cũng trở nên lặng lẽ ít nói.
Cộng thêm bằng cấp càng ngày càng cao, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng, áp lực khó tránh khỏi cũng càng lớn, cho nên tính tình cũng càng ngày càng lạnh.
Tám tuổi anh ra nước ngoài, mãi cho đến mười bốn tuổi mới trở về.
Là ngày cưới của bà ngoại anh.
Anh xuống máy bay, trực tiếp được người đưa đến hôn lễ trong "Hoàng cung".
Anh và Bạc Sủng Nhi, Tô Thần, Tần Thánh, Dịch Thiển chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại gặp mặt, dĩ nhiên là có rất nhiều lời muốn nói.
Bởi vì uống một chút rượu, muốn đi toilet, cộng thêm nhiều người, anh vô cùng không thích, cho nên anh chọn khu vực dùng cơm có ít người để đi.
Không ai có thể ngờ được, một đường vòng như vậy, lại dẫn tới một kỳ tích.
Bởi vì khi đó, hôn lễ còn chưa bắt đầu, tự nhiên khu vực dùng cơm sẽ không có ai đến ăn.
Nhưng mà khiến cho anh tuyệt đối không ngờ được chính là, nơi đó lại có một cô bé mặc váy công chúa màu hồng xinh đẹp, chải hai bím tóc cao cao, đang đưa cánh tay nhỏ mập mạp cầm thứ gì đó trong khu thực phẩm.
Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, đáy lòng đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là cô bé nhà ai lại không hiểu chuyện như vậy, một giây sau nhìn thấy bà ngoại và người đàn ông kia đi tới, vừa đi vừa gọi: "Mạt Mạt!"
Cô gái nhỏ nghe được có người gọi mình, vội vàng thu bàn tay nhỏ bé đang lấy đồ ăn lại.
"Mạt Mạt, những thứ này chưa thể ăn, đợi lát nữa ông cho con ăn con mới được ăn, biết không?"
Cô bé gái nhỏ gọi là Mạt Mạt gật đầu lia lịa với người đàn ông đó, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn, sau đó bị người đàn ông kia kéo đi.
Lăng Mạt Mạt ngồi trước đàn dương cầm, nghiêm túc chuyên tâm đàn từng đoạn từng đoạn.
Lý Tình Thâm ngồi trên sofa trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài cửa sổ khẽ mất hồn.
Cửa sổ biệt thự cực kỳ sáng sủa, Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm vị trí vừa vặn phản chiếu cái bóng lờ mờ của Lăng Mạt Mạt.
Bên ngoài, non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, cảnh sắc tốt đẹp như vậy, lại không bằng cái bóng lờ mờ như có như không trên kính của cô ấy.
Lý Tình Thâm thật hy vọng thời gian dừng lại, anh nguyện ý nhìn mãi như vậy, cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.
Lý Tình Thâm nhìn nhìn, lại nhịn không được nhớ đến lúc còn nhỏ, lần đầu tiên trong hôn lễ của bà ngoại và ông cố của cô ấy.
Trước khi anh bốn tuổi, chỉ có mẹ.
Những người bạn nhỏ khác đều có ba, chỉ duy nhất mình anh là không có.
Hắn về nhà muốn có ba ba, lại chọc cho hốc mắt mẹ đỏ lên, khóc thầm trong đêm tối.
Lúc bốn tuổi, anh mới gặp ba của anh, sau đó có một gia đình hoàn chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó anh đã lên nhà trẻ, vô cùng nghịch ngợm, hôn tất cả các bé gái trong nhà trẻ, về nhà bị ba đánh luồn lên nhảy xuống khắp cả phòng.
Khi đó anh vô cùng nghịch ngợm.
Lúc tuổi tác lớn dần, sự nghịch ngợm phá phách của anh chưa từng thay đổi, mãi cho đến tám tuổi, bị đưa ra nước ngoài.
Bởi vì là Đại thiếu gia đời thứ ba của Tập đoàn Bạc Đế, con trai độc nhất của nhà họ Lý, tự nhiên cuộc sống sung túc, không lo cơm áo, bên cạnh cũng có rất nhiều người chăm sóc.
Nhưng cho dù là như vậy, ở nước Mĩ vẫn lạ nước lạ cái, anh học ngoại trú, về đến nhà trừ người làm ra thì không có một người bạn thật sự nào có thể nói chuyện, người làm lại khúm na khúm núm với anh, lâu ngày cả người dần dần trầm lặng hơn.
Tính tình kiêu ngạo quái gỡ cũng được dưỡng thành khi đó.
Vừa bắt đầu không có ai để nói chuyện, thời gian lâu dần biến thành không có lời nào để nói.
Lâu ngày cũng trở nên lặng lẽ ít nói.
Cộng thêm bằng cấp càng ngày càng cao, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng, áp lực khó tránh khỏi cũng càng lớn, cho nên tính tình cũng càng ngày càng lạnh.
Tám tuổi anh ra nước ngoài, mãi cho đến mười bốn tuổi mới trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là ngày cưới của bà ngoại anh.
Anh xuống máy bay, trực tiếp được người đưa đến hôn lễ trong "Hoàng cung".
Anh và Bạc Sủng Nhi, Tô Thần, Tần Thánh, Dịch Thiển chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hiện tại gặp mặt, dĩ nhiên là có rất nhiều lời muốn nói.
Bởi vì uống một chút rượu, muốn đi toilet, cộng thêm nhiều người, anh vô cùng không thích, cho nên anh chọn khu vực dùng cơm có ít người để đi.
Không ai có thể ngờ được, một đường vòng như vậy, lại dẫn tới một kỳ tích.
Bởi vì khi đó, hôn lễ còn chưa bắt đầu, tự nhiên khu vực dùng cơm sẽ không có ai đến ăn.
Nhưng mà khiến cho anh tuyệt đối không ngờ được chính là, nơi đó lại có một cô bé mặc váy công chúa màu hồng xinh đẹp, chải hai bím tóc cao cao, đang đưa cánh tay nhỏ mập mạp cầm thứ gì đó trong khu thực phẩm.
Lý Tình Thâm hơi nhíu mày, đáy lòng đang suy nghĩ, đây rốt cuộc là cô bé nhà ai lại không hiểu chuyện như vậy, một giây sau nhìn thấy bà ngoại và người đàn ông kia đi tới, vừa đi vừa gọi: "Mạt Mạt!"
Cô gái nhỏ nghe được có người gọi mình, vội vàng thu bàn tay nhỏ bé đang lấy đồ ăn lại.
"Mạt Mạt, những thứ này chưa thể ăn, đợi lát nữa ông cho con ăn con mới được ăn, biết không?"
Cô bé gái nhỏ gọi là Mạt Mạt gật đầu lia lịa với người đàn ông đó, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn, sau đó bị người đàn ông kia kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro