Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
“Món quà” của Tô thiếu gia (17)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 02:01:54
Tô Thần nặn ít thuốc mỡ màu trắng lên đầu ngón tay, một tay kia giữ đầu Trần Uyển Như, nâng đầu ngón tay lên chạm vào da thịt cô. Có thể hơi nặng tay khiến Trần Uyển Như đau cơ thể nhẹ run lên, sắc mặt Tô Thần vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn như không thay đổi nhưng lực ở đầu ngón tay nhẹ hơn rất nhiều.
Trần Uyển Như đi chân không đứng trước mặt Tô Thần có vẻ hơi thấp nhỏ, cô bình tĩnh đến lạ thường mặc cho Tô Thần bôi thuốc lên đầy khắp cả khuôn mặt.
Tô Thần bôi xong thuốc mới phát hiện, bình thường Trần Uyển Như rất khó đụng chạm thật ra thì lại mềm mại không ngờ, đáy lòng khó tránh khỏi có chút kỳ lạ liền cúi đầu nhìn Trần Uyển Như, giây phút đó lại đối diện với đôi mắt cô cũng đang nhìn mình.
Đáy mắt cô không không có quá nhiều càm xúc, chỉ rất sáng ngời, dường như ánh sao đầy trời ngoài cửa sổ cũng hội tụ vào trong mắt cô.
Nói một cách công bằng Trần Uyển Như không đẹp, cùng lắm chỉ xem như là một cô gái thanh tú, nhưng cô rất có hương vị, đó là hương vị…. Nói thế nào đây nhỉ… Tô Thần suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ ra được một từ nào để hình dung, nói tóm lại chính là cảm giác không giống với những phụ nữ lúc trước mình gặp…..
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau lâu chừng cả thế kỷ, không khí bên trong phòng có chút kỳ quái, Tô Thần nuốt nước miếng cổ họng hơi chuyển động, kỳ lạ là anh ta phát hiện mình thế mà lại xúc động….
Trần Uyển Như khẽ mấp máy môi.
Tô Thần mở trừng hai mắt không tự chủ được cúi đầu xuống, từ đầu đến cuối Trần Uyển Như cứ trợn tròn mắt, nhìn Tô Thần trước mặt từng chút từng chút tiến lại gần mình, cô thế mà cảm giác trái tim yên ả như nước dường như nhảy dựng lên. Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không kiềm chế được vươn đầu lưỡi liếm môi mình, không nghĩ tới lại chạm vào cánh môi mềm mại mà anh ta kề sát vào miệng cô. Hai người như bị điện giật cơ thể nhẹ run, sau đó đồng thời hai bên giơ tay lên đẩy nhau ra, không hẹn mà cùng vội vội vàng vàng lùi về phía sau hai bước, khoảng cách lập tức được kéo dài.
Trong nháy mắt không khí ái muội bên trong phòng tản đi.
Trần Uyển Như khôi phục lại khí chất nữ vương lạnh như băng trước sau như một, hắng giọng hỏi Tô Thần: “Có muốn uống chút gì đó không?”
Tô Thần cũng rất tự nhiên nghiêng người dựa vào mép bàn, trả lời: “Tùy.”
Trần Uyển Như không lên tiếng xoay người đi vào phòng bếp, lúc trở lại trong tay cô đang cầm mấy lon bia, còn Tô Thần đứng bên cạnh bàn trang điểm, một tay cầm tấm thiệp màu hồng, một tay cầm tờ giấy chứng nhận màu xanh lá cây, trên khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Vẻ mặt Trần Uyển Như hơi cứng ngắc, rồi làm như không có chuyện gì đi vào trong, đặt bia lên trên bàn trước ban công lười biếng ngồi xuống sofa, tùy tiện mở lon bia ngửa đầu lên một hơi uống hết lon. Uống xong thấy Tô Thần đã ngồi đối diện với mình, quơ quơ cuốn sổ màu xanh nói: “Cô ly hôn rồi?”
Trần Uyển Như rất đơn giản “Ừ” một tiếng, tiếp tục mở một lon bia khác, vẻ mặt rất bình tĩnh không có đau thương hay vui sướng lộ ra.
Tô Thần lại quơ quơ tấm thiệp mời màu hồng, nói: “Hàn Kỳ muốn kết hôn.”
Trần Uyển Như vừa uống bia vừa mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng
Trần Uyển Như đi chân không đứng trước mặt Tô Thần có vẻ hơi thấp nhỏ, cô bình tĩnh đến lạ thường mặc cho Tô Thần bôi thuốc lên đầy khắp cả khuôn mặt.
Tô Thần bôi xong thuốc mới phát hiện, bình thường Trần Uyển Như rất khó đụng chạm thật ra thì lại mềm mại không ngờ, đáy lòng khó tránh khỏi có chút kỳ lạ liền cúi đầu nhìn Trần Uyển Như, giây phút đó lại đối diện với đôi mắt cô cũng đang nhìn mình.
Đáy mắt cô không không có quá nhiều càm xúc, chỉ rất sáng ngời, dường như ánh sao đầy trời ngoài cửa sổ cũng hội tụ vào trong mắt cô.
Nói một cách công bằng Trần Uyển Như không đẹp, cùng lắm chỉ xem như là một cô gái thanh tú, nhưng cô rất có hương vị, đó là hương vị…. Nói thế nào đây nhỉ… Tô Thần suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ ra được một từ nào để hình dung, nói tóm lại chính là cảm giác không giống với những phụ nữ lúc trước mình gặp…..
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau lâu chừng cả thế kỷ, không khí bên trong phòng có chút kỳ quái, Tô Thần nuốt nước miếng cổ họng hơi chuyển động, kỳ lạ là anh ta phát hiện mình thế mà lại xúc động….
Trần Uyển Như khẽ mấp máy môi.
Tô Thần mở trừng hai mắt không tự chủ được cúi đầu xuống, từ đầu đến cuối Trần Uyển Như cứ trợn tròn mắt, nhìn Tô Thần trước mặt từng chút từng chút tiến lại gần mình, cô thế mà cảm giác trái tim yên ả như nước dường như nhảy dựng lên. Cô cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không kiềm chế được vươn đầu lưỡi liếm môi mình, không nghĩ tới lại chạm vào cánh môi mềm mại mà anh ta kề sát vào miệng cô. Hai người như bị điện giật cơ thể nhẹ run, sau đó đồng thời hai bên giơ tay lên đẩy nhau ra, không hẹn mà cùng vội vội vàng vàng lùi về phía sau hai bước, khoảng cách lập tức được kéo dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nháy mắt không khí ái muội bên trong phòng tản đi.
Trần Uyển Như khôi phục lại khí chất nữ vương lạnh như băng trước sau như một, hắng giọng hỏi Tô Thần: “Có muốn uống chút gì đó không?”
Tô Thần cũng rất tự nhiên nghiêng người dựa vào mép bàn, trả lời: “Tùy.”
Trần Uyển Như không lên tiếng xoay người đi vào phòng bếp, lúc trở lại trong tay cô đang cầm mấy lon bia, còn Tô Thần đứng bên cạnh bàn trang điểm, một tay cầm tấm thiệp màu hồng, một tay cầm tờ giấy chứng nhận màu xanh lá cây, trên khuôn mặt đầy vẻ nghi ngờ.
Vẻ mặt Trần Uyển Như hơi cứng ngắc, rồi làm như không có chuyện gì đi vào trong, đặt bia lên trên bàn trước ban công lười biếng ngồi xuống sofa, tùy tiện mở lon bia ngửa đầu lên một hơi uống hết lon. Uống xong thấy Tô Thần đã ngồi đối diện với mình, quơ quơ cuốn sổ màu xanh nói: “Cô ly hôn rồi?”
Trần Uyển Như rất đơn giản “Ừ” một tiếng, tiếp tục mở một lon bia khác, vẻ mặt rất bình tĩnh không có đau thương hay vui sướng lộ ra.
Tô Thần lại quơ quơ tấm thiệp mời màu hồng, nói: “Hàn Kỳ muốn kết hôn.”
Trần Uyển Như vừa uống bia vừa mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro