Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Tôi bảo đảm tôi không có bệnh (6)

Diệp Phi Dạ

2024-07-24 02:01:54

Enson đè bả vai của cô xuống, đè ở trên người cô không nhúc nhích.

Mặc dù không nhìn thấy, Lăng Mạt Mạt vẫn có thể cảm thấy người đàn ông ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không biết vì sao, trên người đàn ông này, cô cảm thấy một loại áp bức quen thuộc.

Loại áp bức này, hình như có người cũng có thể mang đến.

Nhưng cô có chút không nhớ ra được rốt cuộc là ai.

Lăng Mạt Mạt nuốt nước miếng một cái, sờ tới đồ bảo hộ bị người đàn ông ném sang một bên, nhét vào trong tay người đàn ông một lần nữa.

Người đàn ông lại không nhận.

Lăng Mạt Mạt nhíu mày, nghĩ thầm, không phải là anh ta muốn mình mang cho anh ta chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt đỏ bừng, cắn cắn môi, "Vẫn là anh tự mang đi, vật này tôi chưa giúp người ta mang bao giờ. Hơn nữa còn tối như vậy, tôi sợ sẽ mang không tốt"

Người đàn ông vẫn không lên tiếng.

Không khí bên trong nhà càng ngày càng áp lực.

Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, gắng gượng mở miệng lần nữa: "Vậy được rồi, tôi thử mang cho anh một lần."

Vừa nói, đôi tay nhỏ bé của Lăng Mạt Mạt, vừa xé gói đồ bảo hộ.

Lăng Mạt Mạt còn chưa xé được đồ bảo hộ, đúng lúc người đàn ông đột nhiên vươn tay, cướp đi đồ bảo hộ trong tay cô, ném ra ngoài.

"Tôi không có bệnh! Không cần dùng!"

Sau khi cô và anh ký kết hiệp nghị, trong lúc bọn họ ân ái, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện.

Giọng nói rét lạnh.

Mang theo kiên quyết nồng đậm.

Ngay sau đó, lật người, tiếp tục động tác vừa rồi chưa tiến hành xong.

Lăng Mạt Mạt bị anh hôn choáng váng hoa mắt, nghe thấy lời của anh, sửng sốt.

Anh nói anh không cần, anh không có bệnh.

"Ai nói anh có bệnh!" Lăng Mạt Mạt vừa mới trả lời một câu, liền không nhịn được run rẩy hừ một tiếng. Cảm giác được người đàn ông mãnh liệt xâm nhập thân thể của cô. Thân thể Lăng Mạt Mạt co rụt lại, giọng nói càng lộn xộn : "Tôi không phải sợ có bệnh, tôi nói là sợ mang thai."

Người đàn ông đang đè ép cô, ra sức vận động, nghe thấy hai chữ "Mang thai", thân thể thoáng run một cái.

Thì ra mục đích cô cầm vật kia cho anh không phải sợ bệnh truyền nhiễm, mà là sợ mang thai!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người đàn ông cúi đầu, lông mày nhíu lại, khẽ dùng sức siết tay Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt lại cảm giác được lực áp bức quen thuộc, có chút không biết làm sao.

Vậy mà, một giây kế tiếp, động tác của người đàn ông đột nhiên trở nên mạnh mẽ, không còn dịu dàng như nước.

Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, cảm thấy mình giống như sắp bị người đàn ông xé nát, tay của cô ý thức nắm lấy ga giường.

Có đau đớn đang lan tràn.

Cô không nhịn được kêu đau, nhưng không cách nào ngăn cản động tác của người đàn ông.

Mãi cho đến cuối cùng, khóe mắt cô chảy nước mắt vì đau.

Cái loại đau đó, còn đau hơn nhiều lần đầu tiên cô cùng anh trong phòng tắm.

Thậm chí cô còn có thể cảm thấy người đàn ông đang hôn cô, biến thành gặm cắn.

Lăng Mạt Mạt kinh hoảng không có chỗ dựa vào, lúc người đàn ông đụng chạm mãnh liệt nhất, vươn tay theo bản năng, bắt được cánh tay của người đàn ông.

Đau đớn làm cô phải dùng sức.

Động tác của người đàn ông càng điên cuồng. Mãi cho đến cuối cùng cô kiệt sức, tay thõng xuống, buông cánh tay anh ra, anh mới dịu dàng một chút.

Chỉ là tốc độ anh muốn cô vẫn rất nhanh như cũ.

Lăng Mạt Mạt có chút không chịu nổi, đã bất tỉnh. Mà người đàn ông lại ôm cô, ôm thật chặt, mãi cho đến lúc mình cũng đi theo mới hoàn toàn yên tĩnh lại

Chương 57: Tôi bảo đảm tôi không có bệnh (7)

Edit : Huyền Tô (Tô Huyền Ann)

Beta: Mèo Hoang

Lăng Mạt Mạt có chút không chịu nổi, đã bất tỉnh. Mà người đàn ông lại ôm cô, ôm thật chặt, mãi cho đến mình cũng đi theo mới hoàn toàn yên tĩnh lại

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Mạt Mạt bị điện thoại đánh thức, người gọi tới là đạo diễn Vương Nhất.

"Xin chào Lăng tiểu thư, tôi là Vương Nhất."

Lăng Mạt Mạt không chút bối rối, loáng thoáng dự cảm được cái gì, giọng nói trong trẻo: "Đạo diễn Vương Nhất, ngài khỏe chứ!"

"Hết thứ ba tôi có thời gian, hơn nữa tôi đã liên lạc với Phó tổng ES, ông ta nói ngày kia ông ta sẽ sắp xếp để cô thử giọng. Không biết thứ ba này Lăng tiểu thư có thời gian không?"

"Có!" Lăng Mạt Mạt kích động trả lời.

"Vậy thì chúng ta quyết định là thứ ba."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cám ơn đạo diễn Vương Nhất."

Lăng Mạt Mạt cúp điện thoại, nằm trên giường, gương mặt không nhịn được nở ra một nụ cười.

Thời gian thử giọng đã định.

Lần này nhất định cô sẽ nắm thật chặt cơ hội.

Lăng Mạt Mạt lăn qua lộn lại ở trên giường, nghĩ rằng chỉ một mình cô muốn nắm chặt cơ hội, một chút tác dụng cũng không có. Phải nghĩ biện pháp cho mình khi gặp tình thế bắt buộc.

Biện pháp duy nhất cho mình khi gặp tình thế bắt buộc chỉ có một, đó chính là Lý Tình Thâm ghé qua vào ngày mình thử giọng!

Nếu như Thần Thoại xuất hiện!

Mà cô lại là học trò của Thần Thoại!

Chắc chắn mọi người sẽ cho Thần Thoại mặt mũi, tất nhiên cũng nghĩ là Thần Thoại rất quan tâm học trò của mình. Kể từ đó, tỷ lệ thế lực của mình sẽ lớn hơn rất nhiều!

Ngày hôm qua mình chọc đại thần mất hứng, bỏ rơi mình trở về biệt thự. Xem ra, hôm nay mình vẫn phải tới biệt thự, không biết anh có để ý tới mình hay không, vẫn là phải đi thử một lần.

Lăng Mạt Mạt lập tức rời giường, đi hai bước, lúc này mới phát hiện ra thân thể rất mệt mỏi.

Cô nghĩ đến một màn đêm qua Enson bất chợt điên cuồng lên, nhíu mày, vừa vặn thấy đồ bảo hộ bị người đàn ông vứt ở trên đất!

Lăng Mạt Mạt đi ra từ "Hoàng cung", đi đến tiệm thuốc, mua một vỉ thuốc tránh thai, lại đến siêu thị bên cạnh mua một bình nước.

Enson không mang đồ bảo hộ, cô không thể ép buộc. Mặc dù thuốc tránh thai tổn thương rất lớn đối với thân thể, cô cũng không muốn dùng, nhưng không thể để mình mang thai được!

Lăng Mạt Mạt bắt một chiếc taxi, ngồi ghế sau uống thuốc.

Bây giờ là sáng sớm thứ năm, phần lớn mọi người vào thành phố, cho nên trên quãng đường dài không thấy nổi một chiếc xe, rất nhanh đã tới biệt thự của Lý Tình Thâm.

Cũng chẳng qua mới mười giờ.

Hàng năm Lý Tình Thâm sinh sống ở nước ngoài, mới trở lại thành phố X, vẫn còn lệch múi giờ. Nên bình thường vào lúc này Lý Tình Thâm đều đang ngủ.

Lúc Lăng Mạt Mạt đến, biệt thự đang khóa. Cô không dám tùy tiện gõ cửa, sợ quấy rầy người kia ngủ, lại chọc giận đến anh.

Vì vậy, Lăng Mạt Mạt liền đứng đợi ở cửa biệt thự.

Lăng Mạt Mạt chưa ăn sáng, lại mới uống thuốc tránh thai.

Thuốc kia kích thích rất mạnh đối với dạ dày.

Lúc đầu không có cảm giác gì quá lớn. Nhưng đứng đợi ở cửa biệt thự một lúc, Lăng Mạt Mạt cảm thấy dạ dày cực kỳ không thoải mái, trong bụng phản kháng từng hồi. Đến cuối cùng, cô cũng không nhịn được nữa mà chạy đến thùng rác.

Khi Lý Tình Thâm lái xe từ dưới chân núi đi lên, từ xa đã nhìn thấy Lăng Mạt Mạt khom người nôn mửa, cau mày, tăng tốc độ xe, dừng ở bên người Lăng Mạt Mạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Số ký tự: 0