Chương 10
Tử Hồn
2024-07-15 13:27:20
Chờ đợi mãi, vẫn không có lời tha thứ nào từ Diệp Vũ, Tô Tình không khỏi có chút tức giận, thầm mắng Diệp Vũ không biết điều. Cô ta lại giả bộ đáng thương chớp mắt mấy cái, vừa nãy hốc mắt cô ta chỉ hơi đỏ, giờ phút này tròng mắt đã đỏ hoe, ngước nhìn Diệp Vũ. Ánh mắt tràn đầy sự uất ức cùng đau lòng, tựa như người bị đâm chết là cô ta vậy. Nước mắt trong suốt rơi xuống như hạt cườm đứt dây, khóc như hoa lê đái vũ (*), nhìn mà thương xót.
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn.
Nhìn gương mặt khóc lóc quen thuộc như vậy, Diệp Vũ suýt chút nữa tưởng rằng mình đã quay về quá khứ... Kiếp trước, cô không chịu nổi nước mắt như vậy, chỉ cần Tô Tình khóc, cô nhất định sẽ nghe lời cô ta.
Đáng tiếc lần này thủ đoạn của Tô Tình không có tác dụng.
Bất giác, khóe môi Diệp Vũ hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Bầu không khí yên tĩnh đến ngạt thở, vô số cặp mắt nhìn về phía Diệp Vũ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của cô.
Ngay cả tảng băng Kim Đang Đang cũng bước xuống xe, đi đến bên cạnh Diệp Vũ, đẩy kính trên sống mũi lên, đôi mắt tròn xoe của cô như bắn ra tia laser, cẩn thận quét qua hai chị em nhà họ Tô rồi ngước lên nhìn bầu trời xanh như thể vẫn đang tính toán những dữ liệu thí nghiệm.
Hồi lâu sau, Diệp Vũ hít một hơi thật sâu, tựa như hoàn toàn bị nước mắt của Tô Tình làm cho cảm động, nhẹ nhàng gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Tô Ưu, đứng lên đi."
Như vậy là đã tha thứ cho mình rồi sao?
Tô Ưu, hung thủ ngồi trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ đắc ý, hóa ra đại tiểu thư hào môn chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Thấy Tô Ưu vẫn ngồi trên mặt đất không đứng dậy, Diệp Vũ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười quyến rũ, hơi cúi xuống, duỗi hai cánh tay trắng nõn mịn màng như ngọc ra…
Diệp Vũ duỗi tay ra trước mặt Tô Ưu, ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng hồng mịn màng, sáng trong như băng tuyết, đầu ngón tay trơn nhẵn mềm mại, nhỏ nhắn như những hạt ngọc, toát lên vẻ đẹp mê người, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất mềm mại. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng mà không chút màu mè, tròn trịa và trơn bóng khiến người ta không dám khinh nhờn, thật là cao quý và thanh nhã.
Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Diệp có xuất thân hào môn lâu đời, mỹ nhân có quyền lực hàng đầu trong xã hội thượng lưu ở thành phố Bắc Trữ, hiểu chuyện mà lại cao quý.
Diệp Vũ đưa tay ra trước mặt kẻ gây ra chuyện là Tô Ưu như muốn đỡ cô ta dậy.
Thấy cảnh này, kẻ chủ mưu Tô Tình đứng ở một bên không khỏi nhếch môi, lộ ra nụ cười đầy vẻ kiêu ngạo.
Hừm, đại tiểu thư nhà họ Diệp, người thừa kế Diệp Thị - một trong tứ đại gia tộc, nghe có vẻ cao quý tài giỏi, chẳng qua cũng phải ngoan ngoãn như một con cừu non, để cô ta tùy ý điều khiển mà thôi? Cô ta chỉ cần nói vài câu, nhiều nhất là rơi vài giọt nước mắt là có thể khiến Diệp Vũ bảo sao nghe vậy, đến lúc đó ai dám cười nhạo nhà họ Tô xu nịnh nhà họ Diệp?
Thậm chí đợi đến khi Diệp Vũ bỏ mạng, nói không chừng nhà họ Diệp đã rơi vào tay cô ta rồi!
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn.
Nhìn gương mặt khóc lóc quen thuộc như vậy, Diệp Vũ suýt chút nữa tưởng rằng mình đã quay về quá khứ... Kiếp trước, cô không chịu nổi nước mắt như vậy, chỉ cần Tô Tình khóc, cô nhất định sẽ nghe lời cô ta.
Đáng tiếc lần này thủ đoạn của Tô Tình không có tác dụng.
Bất giác, khóe môi Diệp Vũ hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Bầu không khí yên tĩnh đến ngạt thở, vô số cặp mắt nhìn về phía Diệp Vũ, tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của cô.
Ngay cả tảng băng Kim Đang Đang cũng bước xuống xe, đi đến bên cạnh Diệp Vũ, đẩy kính trên sống mũi lên, đôi mắt tròn xoe của cô như bắn ra tia laser, cẩn thận quét qua hai chị em nhà họ Tô rồi ngước lên nhìn bầu trời xanh như thể vẫn đang tính toán những dữ liệu thí nghiệm.
Hồi lâu sau, Diệp Vũ hít một hơi thật sâu, tựa như hoàn toàn bị nước mắt của Tô Tình làm cho cảm động, nhẹ nhàng gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Tô Ưu, đứng lên đi."
Như vậy là đã tha thứ cho mình rồi sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Ưu, hung thủ ngồi trên mặt đất, trong lòng dâng lên cảm giác cực kỳ đắc ý, hóa ra đại tiểu thư hào môn chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Thấy Tô Ưu vẫn ngồi trên mặt đất không đứng dậy, Diệp Vũ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười quyến rũ, hơi cúi xuống, duỗi hai cánh tay trắng nõn mịn màng như ngọc ra…
Diệp Vũ duỗi tay ra trước mặt Tô Ưu, ngón tay thon dài, lòng bàn tay trắng hồng mịn màng, sáng trong như băng tuyết, đầu ngón tay trơn nhẵn mềm mại, nhỏ nhắn như những hạt ngọc, toát lên vẻ đẹp mê người, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất mềm mại. Móng tay được cắt tỉa gọn gàng mà không chút màu mè, tròn trịa và trơn bóng khiến người ta không dám khinh nhờn, thật là cao quý và thanh nhã.
Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Diệp có xuất thân hào môn lâu đời, mỹ nhân có quyền lực hàng đầu trong xã hội thượng lưu ở thành phố Bắc Trữ, hiểu chuyện mà lại cao quý.
Diệp Vũ đưa tay ra trước mặt kẻ gây ra chuyện là Tô Ưu như muốn đỡ cô ta dậy.
Thấy cảnh này, kẻ chủ mưu Tô Tình đứng ở một bên không khỏi nhếch môi, lộ ra nụ cười đầy vẻ kiêu ngạo.
Hừm, đại tiểu thư nhà họ Diệp, người thừa kế Diệp Thị - một trong tứ đại gia tộc, nghe có vẻ cao quý tài giỏi, chẳng qua cũng phải ngoan ngoãn như một con cừu non, để cô ta tùy ý điều khiển mà thôi? Cô ta chỉ cần nói vài câu, nhiều nhất là rơi vài giọt nước mắt là có thể khiến Diệp Vũ bảo sao nghe vậy, đến lúc đó ai dám cười nhạo nhà họ Tô xu nịnh nhà họ Diệp?
Thậm chí đợi đến khi Diệp Vũ bỏ mạng, nói không chừng nhà họ Diệp đã rơi vào tay cô ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro