Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá

Giống Như Một T...

2025-01-10 14:36:02

Ánh mặt trời phản chiếu khúc xạ qua cửa sổ pha lê ở phía sau Cấm Bạch, cả người cô như được bao phủ bởi một vầng hào quang màu vàng, bộ dáng thuần khiết xinh đẹp, mái tóc đen mượt xoã ngang eo, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, đôi mắt vốn dĩ đen nhánh cũng bởi vì ánh mặt trời chiếu vào mà có thêm một vòng ánh sáng vàng khiến cô trông thánh thiện không tì vết tựa như một thiên thần.

Làn da trong sáng như ngọc thạch, đôi mắt thiếu nữ mơ hồ, vô cùng vô tội, nụ cười ngây thơ, khí chất trong sáng làm người ta phải kinh ngạc, đây là một loại tác động thị giác đánh sâu vào người ta khiến trái tim đột nhiên vô cớ ngừng nhịp.

Nhan Thế Lương nhìn thiếu nữ trước mặt, trong đầu anh chợt nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ.

Thiên thần, cô ấy giống như thiên thần thuần khiết ngây thơ nhất trên đời, một thiên thần tắm mình trong nắng.

Anh ta có chút sững sờ nhìn khuôn mặt Cấm Bạch, phải một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn cái trán lộ ra sau khi Cấm Bạch kẹp tóc mái lên, trong lúc nhất thời quên mất mục đích của mình đến đây là gì, hỏi.

“Sao em lại kẹp tóc mái lên?”

Anh ta cuối cùng cũng biết có điểm nào khác biệt, hôm nay Nhan Bạch kẹp mái móc mái dày lên, cả người cô dường như toát ra một vẻ rực rỡ khác, khi nói chuyện, giọng nói của Nhan Thế Lương cũng bất tri bất giác chậm lại một chút.

“Anh? Anh cảm thấy như vậy không đẹp sao…?” Cấm Bạch vẫn như cũ nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Nhan Thế Lương, hơi cắn nhẹ đôi môi hồng nhạt, ánh mắt long lanh loé sáng không biết làm sao.

“Như vậy… không tệ.” Nhan Thế Lương không hiểu mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đè xuống trong lòng kỳ quái, lần đầu tiên anh ta nhìn kỹ người em gái cùng một mẹ đẻ ra này, vì rất nhiều lý do mà anh cũng không thích cô em gái này, suốt ngày ủ rũ rụt rè, giờ đây, cô trước mắt khác hoàn toàn với cô trong ký ức của anh.

“Đi thôi, cha và mọi người đang ở dưới đợi em, có chút chuyện muốn hỏi.” Nhan Thế Lương cau mày, vứt bỏ những suy nghĩ này trong đầu, dẫn đầu đi về phía trước, chỉ là nụ cười nhàn nhạt mới vừa rồi của Cấm Bạch vẫn ở trong lòng anh ta trước sau khó có thể xoá đi.

Cấm Bạch xỏ một đôi dép bông đi theo anh, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Nhan Thế Lương phía trước, đôi mắt trong sáng hồn nhiên nhưng sâu trong đó lại tối đen như mực vô cùng kích động, khóe miệng hơi hơi giơ lên độ cong có chút yêu dã.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ah… anh trai thân ái... phải làm sao để báo đáp lòng tốt của anh dành cho em đây…”

Âm thanh rất nhỏ rất nhẹ giống như tiếng thì thầm trầm thấp, ngoại trừ chính mình hầu như không ai có thể nghe thấy, người khác chỉ có thể nhìn thấy cô gái mỉm cười rất rạng rỡ như thể vừa nhớ ra điều gì đó rất tốt đẹp.

Khi hệ thống phát sóng trực tiếp vô nhân tính 114 nghe thấy giọng nói của Cấm Bạch, quả cầu bạc không khỏi rùng mình một chút, trong thời gian ngắn ngủi nó đã hoàn toàn hiểu được ký chủ của nó là người như thế nào, người đàn ông kia cũng không biết đã làm gì thương thiên hại lý, bị ký chủ theo dõi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, yên lặng nhìn bóng lưng Nhan Thế Lương, niệm một câu Amen, nguyện chúa phù hộ anh đi.

Hai người đi xuống tầng hai, trong phòng khách có mấy người đang ngồi cảm giác như toà án xét xử muốn thẩm vấn Cấm Bạch, đầu tiên là cha Nhan, Nhan Tương Bằng, ngồi ở chủ vị, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cấm Bạch, không có một chút quan tâm đối với con gái mà ngược lại đều là ý trách móc.

Ngồi hai bên chính là một người phụ nữ với khuôn mặt trang điểm kỹ càng, chiếc cằm quá nhọn trông có vẻ hà khắc, người còn lại ngồi bên kia là một cô gái thanh nhã dịu dàng, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, khi nhìn Cấm Bạch cô ta mang theo sự quan tâm nhưng thực chất lại có chút hả hê trước bất hạnh của người khác.

Nghiễm nhiên, bọn họ không hề quan tâm thân thể Nhan Bạch ra sao hay đã trải qua những gì.

Đợi hai người dần dần đến gần, cha Nhan có chút do dự nhìn Cấm Bạch trước mặt, hỏi.

“Con? Con là Nhan Bạch?” Trong ấn tượng đối phương phải là khí chất u uất, đôi mắt cả ngày bị che khuất bởi mái tóc dày mới đúng, vì rất ít quan tâm đến cô con gái này nên trong chốc lát ông ta có chút không xác định được.

Cô gái trước mắt, mái tóc được vén lên bởi chiếc kẹp tóc màu hồng nhạt để lộ khuôn mặt non nớt thanh tú, không còn u ám như trước đây, khóe miệng nở nụ cười ngây thơ, đôi mắt trong veo không có một tia tạp chất.

Bọn họ cũng giống Nhan Thế Lương, trong lòng không khỏi dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Có lẽ đây chính là dáng vẻ của thiên thần…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá

Số ký tự: 0