Hào Môn Trọng Sinh: Cô Vợ Pháp Y Xinh Đẹp Xin Đừng Hắc Hoá
Những Con Người...
2025-01-10 14:36:02
Trăng lạnh sao thưa, trong đêm đen, Cấm Bạch đứng dưới ánh đèn đường có chút mờ ảo, ánh sáng tối mờ nhạt chiếu vào người cô, gió lạnh hiu quạnh thổi qua khiến thân hình cô có vẻ gầy gò. Cô cúi đầu lưỡng lự nhìn xuống đôi giày da màu đen trên chân, dường như cô bị mất phương hướng, nơi cô đứng cũng cực kỳ vi diệu, là chỗ thuộc điểm mù của camera giám sát, cũng ít người qua lại.
“Cộp cộp cộp…” Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện sau lưng Cấm Bạch, mang một đôi giày thể thao màu trắng, trên tay cầm một chiếc cặp tài liệu, giống như vừa mới tan làm, khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường toát ra vẻ hiền lành vậy nên khiến ấn tượng ban đầu của người khác đối với ông ta không tồi. Lúc này trong mắt ông ta mang theo vài phần quan tâm dò hỏi nhưng sâu trong đáy mắt lại có sự phấn khích mãnh liệt, như thể đã tìm được con mồi phù hợp với khẩu vị, nhưng được che giấu rất tốt.
“Cô bé, muộn như vậy sao cháu còn chưa về nhà, cha mẹ cháu có lo lắng không?”
Người đàn ông bước đến trước mặt Cấm Bạch quan tâm hỏi thăm, trên mặt nở nụ cười thân thiện như muốn kéo gần khoảng cách.
“Chú ơi… cháu mới chuyển đến đây, bị lạc đường, cháu thử tìm chắc là có thể tìm được đường…” Khuôn mặt Cấm Bạch bị gió lạnh thổi có chút đỏ bừng, giờ phút này giọng nói rất nhỏ như thể rất sợ hãi, đôi mắt đen láy thuần khiết đối diện với người đàn ông này, mím môi, có vẻ mang theo cảnh giác không nói gì, ngay sau đó cúi đầu xuống, người khác nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ đây chỉ là lời nói dối của cô bé trước mặt, cô vốn dĩ không biết nhà mình ở đâu.
“Cô bé, cháu đừng sợ… Chú không phải là người xấu, nhưng cháu một mình ở đây khá nguy hiểm, chú thấy không yên tâm…” Người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen nói, ông ta rất biết cách nói chuyện, trên mặt mang theo sự hiền lành, cô bé loli “chưa trải sự đời” này có chút dao động…
“Thật sao?” Cấm Bạch ngước khuôn mặt trắng nõn lên, đôi con ngươi trong sáng sạch sẽ chưa trải sự đời, mang theo ngây thơ như thể đã có chút tin rồi, giọng nói nhẹ nhàng cũng vô cùng dễ nghe.
Chỗ sâu trong đáy mắt người đàn ông trung niên đối diện rung động một chút, càng là âm thầm nuốt khan, ông ta thích phụ nữ trưởng thành nhưng càng thích những cô bé loli, cô bé loli trước mặt này quả thực vô cùng hợp khẩu vị của ông ta, tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt.
Nhíu nhíu mày, như thể cân nhắc một lúc sau mới nói.
“Cô bé, thế này thì sao, nhà cháu ở đâu, chú lái xe chở cháu về nhà, cháu yên tâm, chú trông có giống người xấu không?”
Cấm Bạch tựa như nghe lọt tai những gì người đàn ông trung niên này nói, ngẩng đầu nhìn ông ta…
Trên thực tế, Cấm Bạch đang nhìn vào màn hình ảo khổng lồ phía trước mặt, sau khi mở ra phòng phát sóng trực tiếp, người xem cũng không nhiều, hiện tại người xem trực tuyến cũng chỉ có khoảng hơn chục người nhưng lại có khá nhiều bình luận ở trước mặt cô nhanh chóng lướt qua.
[Híc… Chủ bá* hình như là cô bé loli kia, đáng yêu ghê, nhìn muốn cắn quá đi.]
[Chủ bá, ông chú này rõ ràng có ý đồ xấu nha! Đây là dụ dỗ con nít!]
[Người phía trên + số căn cước công dân]
[Tiện thể, đây không phải là phòng phát sóng trực tiếp tội phạm à? Ông chú xấu xa trước mặt dụ dỗ bé gái là nội dung phát sóng trực tiếp phải không?]
[Chủ bá nhanh nhìn chúng tôi đi!]
[Lại nói, nơi này trông giống như thời cổ đại từ hàng ngàn năm trước, quần áo chủ bá mặc cũng rất cổ kính. Tôi chỉ nhìn thấy những thứ này trong viện bảo tàng thôi! Thật phấn khích! Không ngờ xem phát sóng trực tiếp cũng có thể nhìn thấy! Không biết có cơ hội nhìn thấy bánh cắt* ngàn vàng trong truyền thuyết không!]
[Người phía trên, bạn bị lạc đề rồi, chúng ta đang thảo luận về việc chủ bá sắp bị ông chú xấu xa bắt cóc đó!]
…..
114 vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đó là nếu nó có mặt…
Là một hệ thống trí tuệ cao ở tương lai, hiện tại nó thấy hành động của Cấm Bạch thì mơ hồ có thể đoán được điều gì… Giờ phút này chỉ cảm thấy có chút ưu thương, có thể nó đang đi trên con đường phát sóng trực tiếp không đứng đắn, còn là không cách nào ngăn cản ký chủ của mình.
Cấm Bạch thu mọi thứ vào đáy mắt, nhếch khóe miệng, sau đó nhìn người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành trước mặt, chớp mắt, gật đầu.
“Được không chú? Liệu có… làm phiền chú không…”
Điệu bộ thật cẩn thận, trông cô thoạt nhìn càng thêm vô hại đáng yêu hơn, con ngươi ướt át, dáng vẻ này thật khiến người ta muốn tàn phá cô một phen.
“Không đâu, chú thích làm việc tốt, cũng chỉ thuận tiện đưa cháu về thôi, không phiền phức, ai mà không có lúc cần người khác giúp đỡ chứ…”
Người đàn ông trung niên gật đầu, đôi mắt sáng lên, cố hết sức để duy trì vẻ mặt thân thiện, tỏ ra mình không hề cảm thấy có chút phiền phức nào.
“Vậy phiền chú…” Nhất thời, trên mặt Cấm Bạch nở nụ cười ngọt ngào sáng lạn.
Chỗ sâu trong đáy mắt người đàn ông trung niên lập tức có chút si mê và ham muốn.
Còn 114 rùng mình một cái, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp phía trước toàn các bình luận cảm thấy thỏ trắng nhỏ Cấm Bạch sắp bị con sói độc ác là ông chú trung niên bắt cóc, ha ha… Quả nhiên đều quá ngây thơ, ký chủ nhà nó cười càng rạng rỡ thì chỉ đại biểu một chuyện, ký chủ nhà nó muốn làm việc, có người muốn xui xẻo…
Mà biết người đàn ông trung niên này trong lòng có ý đồ riêng của mình nên dẫn Cấm Bạch đi vào những góc khuất tránh camera theo dõi, mà điều này cũng vừa lúc đúng ý của Cấm Bạch, cô từng bước một đi theo người đàn ông trung niên đến chỗ ở của ông ta, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh.
Người đàn ông này chính là một trong những bác sĩ điều trị bệnh cho cô tại bệnh viện tâm thần…
Bây giờ cô đến tìm gặp ông ta để chữa bệnh~ thật vui vẻ~
……
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen sẫm trên đường cái, hai người ngồi trên ghế sau, một người đàn ông mặc áo lông vũ thoải mái, ngồi dựa vào ghế sau xe không có chút hình tượng, liếc ngoài cửa sổ, trêu ghẹo nói.
“Ta nói…Bạch Mặc, từ hôm đó cậu đã phái người bí mật điều tra cô bé này, chậc chậc, trước kia chưa từng thấy cậu có hứng thú với người khác giới bao giờ, lẽ nào cô bé loli này hợp khẩu vị của cậu, bây giờ nhìn thấy loli bị ông chú xấu xa bắt cóc sao lại thờ ơ như vậy? Đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân rồi đấy!”
“Anh hùng cứu mỹ nhân à?” Quý Bạch Mặc ngồi bên cạnh mặc một bộ tây trang màu xanh đậm được cắt may riêng, lưng rộng eo hẹp, cúc áo sơ mi được cài rất cẩn thận, dáng người rất tốt làm cho người ta có một loại cảm giác cấm dục, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm một bức ảnh trong tay, rõ ràng là chụp lén, người trên tấm hình chính là Cấm Bạch, nụ cười rạng rỡ như một thiên thần nhỏ, ngón trỏ vuốt ve trên ảnh chụp.
Khuôn mặt anh phân minh rõ ràng, ánh đèn tối trong xe chiếu vào mắt anh khiến nó có chút đỏ đậm, quỷ quyệt khó lường, kính mắt gọng vàng trên mũi loé ra ánh sáng lạnh, đôi môi có chút lạnh lùng nhếch lên khiến khuôn mặt anh có chút ấm áp, có vẻ nho nhã, thanh lịch.
“Cậu cảm thấy cô ấy giống như cần anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Hầu kết khẽ nhúc nhích, Quý Bạch Mặc nhìn về bóng dáng Cấm Bạch ngoài cửa sổ.
“Vẫn là ngụy trang hoàn hảo không thể chê được…”
Lại gặp mặt…
Quý Bạch Mặc sờ sờ vết thương nhàn nhạt trên cổ, ánh mắt hơi tối lại.
Ôn Như Thần ngồi bên cạnh Quý Bạch Mặc rùng mình một cái, co người lại, kéo chặt quần áo trên người lại, trong lòng không khỏi chửi rủa.
Biến thái lớn, biến thái nhỏ.
Anh thật sự không hiểu nổi tâm tư hai người biến thái này, có điều hôm nay vốn là tới xử lý một số việc, thật sự là ngoài ý muốn gặp được Cấm Bạch tại đây vào giờ này , chỉ là anh thật sự không biết đối phương muốn làm gì, nhưng theo hiểu biết sau khi chứng kiến cảnh tượng lần trước của mình, anh mới thực sự hiểu ra câu nói bên trong một lolita sẽ là hắc ám.
*Chủ bá: Chuyên về livestream hoặc dẫn chương trình phát trực tiếp trên các nền tảng trực tuyến, tương tác nhiều với khán giả.
* Bánh cắt: Bánh óc chó ngọt truyền thống Tân Cương.
“Cộp cộp cộp…” Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu đen xuất hiện sau lưng Cấm Bạch, mang một đôi giày thể thao màu trắng, trên tay cầm một chiếc cặp tài liệu, giống như vừa mới tan làm, khoảng bốn mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường toát ra vẻ hiền lành vậy nên khiến ấn tượng ban đầu của người khác đối với ông ta không tồi. Lúc này trong mắt ông ta mang theo vài phần quan tâm dò hỏi nhưng sâu trong đáy mắt lại có sự phấn khích mãnh liệt, như thể đã tìm được con mồi phù hợp với khẩu vị, nhưng được che giấu rất tốt.
“Cô bé, muộn như vậy sao cháu còn chưa về nhà, cha mẹ cháu có lo lắng không?”
Người đàn ông bước đến trước mặt Cấm Bạch quan tâm hỏi thăm, trên mặt nở nụ cười thân thiện như muốn kéo gần khoảng cách.
“Chú ơi… cháu mới chuyển đến đây, bị lạc đường, cháu thử tìm chắc là có thể tìm được đường…” Khuôn mặt Cấm Bạch bị gió lạnh thổi có chút đỏ bừng, giờ phút này giọng nói rất nhỏ như thể rất sợ hãi, đôi mắt đen láy thuần khiết đối diện với người đàn ông này, mím môi, có vẻ mang theo cảnh giác không nói gì, ngay sau đó cúi đầu xuống, người khác nhìn sơ qua cũng có thể thấy rõ đây chỉ là lời nói dối của cô bé trước mặt, cô vốn dĩ không biết nhà mình ở đâu.
“Cô bé, cháu đừng sợ… Chú không phải là người xấu, nhưng cháu một mình ở đây khá nguy hiểm, chú thấy không yên tâm…” Người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen nói, ông ta rất biết cách nói chuyện, trên mặt mang theo sự hiền lành, cô bé loli “chưa trải sự đời” này có chút dao động…
“Thật sao?” Cấm Bạch ngước khuôn mặt trắng nõn lên, đôi con ngươi trong sáng sạch sẽ chưa trải sự đời, mang theo ngây thơ như thể đã có chút tin rồi, giọng nói nhẹ nhàng cũng vô cùng dễ nghe.
Chỗ sâu trong đáy mắt người đàn ông trung niên đối diện rung động một chút, càng là âm thầm nuốt khan, ông ta thích phụ nữ trưởng thành nhưng càng thích những cô bé loli, cô bé loli trước mặt này quả thực vô cùng hợp khẩu vị của ông ta, tuy trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại che giấu rất tốt.
Nhíu nhíu mày, như thể cân nhắc một lúc sau mới nói.
“Cô bé, thế này thì sao, nhà cháu ở đâu, chú lái xe chở cháu về nhà, cháu yên tâm, chú trông có giống người xấu không?”
Cấm Bạch tựa như nghe lọt tai những gì người đàn ông trung niên này nói, ngẩng đầu nhìn ông ta…
Trên thực tế, Cấm Bạch đang nhìn vào màn hình ảo khổng lồ phía trước mặt, sau khi mở ra phòng phát sóng trực tiếp, người xem cũng không nhiều, hiện tại người xem trực tuyến cũng chỉ có khoảng hơn chục người nhưng lại có khá nhiều bình luận ở trước mặt cô nhanh chóng lướt qua.
[Híc… Chủ bá* hình như là cô bé loli kia, đáng yêu ghê, nhìn muốn cắn quá đi.]
[Chủ bá, ông chú này rõ ràng có ý đồ xấu nha! Đây là dụ dỗ con nít!]
[Người phía trên + số căn cước công dân]
[Tiện thể, đây không phải là phòng phát sóng trực tiếp tội phạm à? Ông chú xấu xa trước mặt dụ dỗ bé gái là nội dung phát sóng trực tiếp phải không?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Chủ bá nhanh nhìn chúng tôi đi!]
[Lại nói, nơi này trông giống như thời cổ đại từ hàng ngàn năm trước, quần áo chủ bá mặc cũng rất cổ kính. Tôi chỉ nhìn thấy những thứ này trong viện bảo tàng thôi! Thật phấn khích! Không ngờ xem phát sóng trực tiếp cũng có thể nhìn thấy! Không biết có cơ hội nhìn thấy bánh cắt* ngàn vàng trong truyền thuyết không!]
[Người phía trên, bạn bị lạc đề rồi, chúng ta đang thảo luận về việc chủ bá sắp bị ông chú xấu xa bắt cóc đó!]
…..
114 vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, đó là nếu nó có mặt…
Là một hệ thống trí tuệ cao ở tương lai, hiện tại nó thấy hành động của Cấm Bạch thì mơ hồ có thể đoán được điều gì… Giờ phút này chỉ cảm thấy có chút ưu thương, có thể nó đang đi trên con đường phát sóng trực tiếp không đứng đắn, còn là không cách nào ngăn cản ký chủ của mình.
Cấm Bạch thu mọi thứ vào đáy mắt, nhếch khóe miệng, sau đó nhìn người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành trước mặt, chớp mắt, gật đầu.
“Được không chú? Liệu có… làm phiền chú không…”
Điệu bộ thật cẩn thận, trông cô thoạt nhìn càng thêm vô hại đáng yêu hơn, con ngươi ướt át, dáng vẻ này thật khiến người ta muốn tàn phá cô một phen.
“Không đâu, chú thích làm việc tốt, cũng chỉ thuận tiện đưa cháu về thôi, không phiền phức, ai mà không có lúc cần người khác giúp đỡ chứ…”
Người đàn ông trung niên gật đầu, đôi mắt sáng lên, cố hết sức để duy trì vẻ mặt thân thiện, tỏ ra mình không hề cảm thấy có chút phiền phức nào.
“Vậy phiền chú…” Nhất thời, trên mặt Cấm Bạch nở nụ cười ngọt ngào sáng lạn.
Chỗ sâu trong đáy mắt người đàn ông trung niên lập tức có chút si mê và ham muốn.
Còn 114 rùng mình một cái, nhìn màn hình phát sóng trực tiếp phía trước toàn các bình luận cảm thấy thỏ trắng nhỏ Cấm Bạch sắp bị con sói độc ác là ông chú trung niên bắt cóc, ha ha… Quả nhiên đều quá ngây thơ, ký chủ nhà nó cười càng rạng rỡ thì chỉ đại biểu một chuyện, ký chủ nhà nó muốn làm việc, có người muốn xui xẻo…
Mà biết người đàn ông trung niên này trong lòng có ý đồ riêng của mình nên dẫn Cấm Bạch đi vào những góc khuất tránh camera theo dõi, mà điều này cũng vừa lúc đúng ý của Cấm Bạch, cô từng bước một đi theo người đàn ông trung niên đến chỗ ở của ông ta, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lấp lánh.
Người đàn ông này chính là một trong những bác sĩ điều trị bệnh cho cô tại bệnh viện tâm thần…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ cô đến tìm gặp ông ta để chữa bệnh~ thật vui vẻ~
……
Lúc này, cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen sẫm trên đường cái, hai người ngồi trên ghế sau, một người đàn ông mặc áo lông vũ thoải mái, ngồi dựa vào ghế sau xe không có chút hình tượng, liếc ngoài cửa sổ, trêu ghẹo nói.
“Ta nói…Bạch Mặc, từ hôm đó cậu đã phái người bí mật điều tra cô bé này, chậc chậc, trước kia chưa từng thấy cậu có hứng thú với người khác giới bao giờ, lẽ nào cô bé loli này hợp khẩu vị của cậu, bây giờ nhìn thấy loli bị ông chú xấu xa bắt cóc sao lại thờ ơ như vậy? Đã đến lúc anh hùng cứu mỹ nhân rồi đấy!”
“Anh hùng cứu mỹ nhân à?” Quý Bạch Mặc ngồi bên cạnh mặc một bộ tây trang màu xanh đậm được cắt may riêng, lưng rộng eo hẹp, cúc áo sơ mi được cài rất cẩn thận, dáng người rất tốt làm cho người ta có một loại cảm giác cấm dục, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng cầm một bức ảnh trong tay, rõ ràng là chụp lén, người trên tấm hình chính là Cấm Bạch, nụ cười rạng rỡ như một thiên thần nhỏ, ngón trỏ vuốt ve trên ảnh chụp.
Khuôn mặt anh phân minh rõ ràng, ánh đèn tối trong xe chiếu vào mắt anh khiến nó có chút đỏ đậm, quỷ quyệt khó lường, kính mắt gọng vàng trên mũi loé ra ánh sáng lạnh, đôi môi có chút lạnh lùng nhếch lên khiến khuôn mặt anh có chút ấm áp, có vẻ nho nhã, thanh lịch.
“Cậu cảm thấy cô ấy giống như cần anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Hầu kết khẽ nhúc nhích, Quý Bạch Mặc nhìn về bóng dáng Cấm Bạch ngoài cửa sổ.
“Vẫn là ngụy trang hoàn hảo không thể chê được…”
Lại gặp mặt…
Quý Bạch Mặc sờ sờ vết thương nhàn nhạt trên cổ, ánh mắt hơi tối lại.
Ôn Như Thần ngồi bên cạnh Quý Bạch Mặc rùng mình một cái, co người lại, kéo chặt quần áo trên người lại, trong lòng không khỏi chửi rủa.
Biến thái lớn, biến thái nhỏ.
Anh thật sự không hiểu nổi tâm tư hai người biến thái này, có điều hôm nay vốn là tới xử lý một số việc, thật sự là ngoài ý muốn gặp được Cấm Bạch tại đây vào giờ này , chỉ là anh thật sự không biết đối phương muốn làm gì, nhưng theo hiểu biết sau khi chứng kiến cảnh tượng lần trước của mình, anh mới thực sự hiểu ra câu nói bên trong một lolita sẽ là hắc ám.
*Chủ bá: Chuyên về livestream hoặc dẫn chương trình phát trực tiếp trên các nền tảng trực tuyến, tương tác nhiều với khán giả.
* Bánh cắt: Bánh óc chó ngọt truyền thống Tân Cương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro