Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Bắt Đầu Huấn Lu...
Phi Tú
2024-10-16 11:13:50
Bánh bao nhỏ... bánh bao nhỏ, giờ phút này trong đầu của Tô Uẩn toàn là ba từ này, đây là gọi cô à... Mặc dù cô mập thật, chỉ là một cô nhóc mười tuổi đáng yêu mà thôi, thế nhưng hắn cũng không lớn, cũng chỉ lớn hơn cô năm tuổi. Tô Uẩn nhìn đôi mắt mang theo nét cười trước mặt thì biết đối phương đang trêu chọc cô.
Cô hất bàn tay đang cầm lấy cánh tay mình xuống rồi nhìn chằm chằm vào đối phương một cách rất chăm chú. Mặt bánh bao ngẩng lên mới thấy được dáng vẻ của đối phương, cô biết mình bây giờ là trẻ nhỏ cho nên bản tính phải ngây thơ, thế là cô mở miệng nói với một giọng mềm mại nhìn về phía đối phương: "Sư huynh, bóp nữa là mặt của muội sẽ thành cái bánh nhão đấy, khó coi lắm..."
Mộc Chính Thanh thấy cô bé đứng trước mặt mình mở miệng thì hắn rút lại vẻ đùa cợt và khôi phục lại sự nghiêm túc trước đó. Hắn dùng đôi mắt màu mực nhìn thoáng qua Tô Uẩn, rồi lại nhìn thoáng qua ngọn núi này: "Bánh bao nhỏ, thân thể của muội rất yếu nên huynh sẽ không dạy muội cả Huyền học ngũ thuật, cái này phải để cho sư phụ tự tay dạy muội. Huynh sẽ dạy muội Đạo khí thuật, một trong Huyền học ngũ thuật, có thể rèn luyện thân thể, chắc muội cũng biết chứ."
Tô Uẩn gật đầu tỏ vẻ mình biết, cô không hỏi mà kiên nhẫn chờ đối phương nói hết lời, cô biết những lời tiếp theo mới là quan trọng.
Mộc Chính Thanh thấy Tô Uẩn gật đầu thì nói tiếp. Trước giờ hắn rất kiệm lời, đây là lần hắn nói nhiều nhất: "Huynh biết tâm trí của muội trưởng thành hơn nhiều so với người bình thường. Nhưng cơ thể của muội vẫn còn sự chênh lệch, hôm nay huynh sẽ huấn luyện cho muội cách tăng thể phách, đến lúc đó huynh sẽ nói cho muội biết làm cách nào để phối hợp Đạo khí thuật mà rèn luyện. Huynh thấy ngọn núi này phong thủy không tệ, rất đầy đủ linh khí, bây giờ huynh cần muội chạy nửa vòng quanh chân núi..."
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tô Uẩn, tựa như đang quan sát nét mặt của cô.
Vẻ mặt của Tô Uẩn không có sự thay đổi quá lớn, dường như cô không hề rung động chút nào. Nhưng trên thực tế cô đã tính toán trong lòng rằng đại khái xa cỡ nào, mặc dù núi cũng không lớn nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, núi nhỏ cũng là núi. Chạy vòng quanh chân núi nửa vòng thì cũng mất khoảng một hai tiếng, cái này không phải là rèn luyện, là đang liều mạng!
Mộc Chính Thanh thấy ánh mắt của Tô Uẩn thay đổi nhưng hắn không nói gì, chỉ là nhìn thẳng vào cô. Người khác cũng không biết giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.
Mặc dù Tô Uẩn biết cái này đang khiêu chiến giới hạn của mình nhưng cô cũng đã chú ý tới những lời Mộc Chính Thanh nói. Đạo khí thuật, là phối hợp Đạo khí thuật để rèn luyện, gần đây cô luyện Đạo khí thuật rất chăm chỉ, có hơi tiến bộ. Nhưng cô không biết cách dùng Đạo khí thuật, cô cũng không tin rằng núi này chỉ dùng để rèn luyện thân thể.
"Vậy thì bắt đầu đi sư huynh, xuất phát bây giờ luôn hay sao?" Tô Uẩn nói.
"Ừm..." Mộc Chính Thanh cũng không nói nhiều mà đứng bên cạnh Tô Uẩn, nhìn bộ dạng của hắn thì dường như hắn định chạy cùng với cô.
Cô hất bàn tay đang cầm lấy cánh tay mình xuống rồi nhìn chằm chằm vào đối phương một cách rất chăm chú. Mặt bánh bao ngẩng lên mới thấy được dáng vẻ của đối phương, cô biết mình bây giờ là trẻ nhỏ cho nên bản tính phải ngây thơ, thế là cô mở miệng nói với một giọng mềm mại nhìn về phía đối phương: "Sư huynh, bóp nữa là mặt của muội sẽ thành cái bánh nhão đấy, khó coi lắm..."
Mộc Chính Thanh thấy cô bé đứng trước mặt mình mở miệng thì hắn rút lại vẻ đùa cợt và khôi phục lại sự nghiêm túc trước đó. Hắn dùng đôi mắt màu mực nhìn thoáng qua Tô Uẩn, rồi lại nhìn thoáng qua ngọn núi này: "Bánh bao nhỏ, thân thể của muội rất yếu nên huynh sẽ không dạy muội cả Huyền học ngũ thuật, cái này phải để cho sư phụ tự tay dạy muội. Huynh sẽ dạy muội Đạo khí thuật, một trong Huyền học ngũ thuật, có thể rèn luyện thân thể, chắc muội cũng biết chứ."
Tô Uẩn gật đầu tỏ vẻ mình biết, cô không hỏi mà kiên nhẫn chờ đối phương nói hết lời, cô biết những lời tiếp theo mới là quan trọng.
Mộc Chính Thanh thấy Tô Uẩn gật đầu thì nói tiếp. Trước giờ hắn rất kiệm lời, đây là lần hắn nói nhiều nhất: "Huynh biết tâm trí của muội trưởng thành hơn nhiều so với người bình thường. Nhưng cơ thể của muội vẫn còn sự chênh lệch, hôm nay huynh sẽ huấn luyện cho muội cách tăng thể phách, đến lúc đó huynh sẽ nói cho muội biết làm cách nào để phối hợp Đạo khí thuật mà rèn luyện. Huynh thấy ngọn núi này phong thủy không tệ, rất đầy đủ linh khí, bây giờ huynh cần muội chạy nửa vòng quanh chân núi..."
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tô Uẩn, tựa như đang quan sát nét mặt của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt của Tô Uẩn không có sự thay đổi quá lớn, dường như cô không hề rung động chút nào. Nhưng trên thực tế cô đã tính toán trong lòng rằng đại khái xa cỡ nào, mặc dù núi cũng không lớn nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, núi nhỏ cũng là núi. Chạy vòng quanh chân núi nửa vòng thì cũng mất khoảng một hai tiếng, cái này không phải là rèn luyện, là đang liều mạng!
Mộc Chính Thanh thấy ánh mắt của Tô Uẩn thay đổi nhưng hắn không nói gì, chỉ là nhìn thẳng vào cô. Người khác cũng không biết giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.
Mặc dù Tô Uẩn biết cái này đang khiêu chiến giới hạn của mình nhưng cô cũng đã chú ý tới những lời Mộc Chính Thanh nói. Đạo khí thuật, là phối hợp Đạo khí thuật để rèn luyện, gần đây cô luyện Đạo khí thuật rất chăm chỉ, có hơi tiến bộ. Nhưng cô không biết cách dùng Đạo khí thuật, cô cũng không tin rằng núi này chỉ dùng để rèn luyện thân thể.
"Vậy thì bắt đầu đi sư huynh, xuất phát bây giờ luôn hay sao?" Tô Uẩn nói.
"Ừm..." Mộc Chính Thanh cũng không nói nhiều mà đứng bên cạnh Tô Uẩn, nhìn bộ dạng của hắn thì dường như hắn định chạy cùng với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro