Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Bóng Tối Sống L...
Phi Tú
2024-10-16 11:13:50
Vừa hôn mê, Tô Uẩn đã rơi vào ác mộng vô biên, vừa trùng sinh mấy ngày, cô những tưởng những thứ kia đã sớm bị chôn sâu trong ký ức, bây giờ lại bắt đầu phục hồi dần dần. Sự cô đơn và tuyệt vọng giống như một cơn gió lạnh, thấu vào xương, bóng tối vô cùng vô tận cắn nuốt cô, không có ai, không có một người nào chịu đưa tay kéo cô lên, cuống họng như bị nghẹn lại, không thể nói lên lời, chỉ có thể bị bóng tối thôn tính, bao phủ, đồng hóa...
...
"Không phải tôi, tôi không có làm, vì sao lại không tin tôi?" Một Tô Uẩn mười sáu tuổi, khuôn mặt tái nhợt, một bên má đã sưng đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới, cắn đến nát, máu đỏ rỉ ra nhưng lại không có chút cảm giác nào. Hai tay cô nắm chặt thành đấm, móng tay găm vào da thịt, máu đỏ trên tay cũng chảy ra, thế nhưng vẫn như cũ không có cảm giác gì. Chỉ có đôi mắt mở to, kiên cường nhìn mấy người trước mặt, trong lòng là thất bại và bất lực.
Vì sao các người ai cũng không tin tôi, vì sao!
Cha ruột của cô, anh ruột của cô, không một ai tin cô cả, bọn họ chỉ tin Liễu Mộc Tuyết. Không một ai bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt, bọn họ chỉ biết xông tới, không phân tốt xấu liền cho cô một bạt tai, bắt cô nói xin lỗi.
"Sao em lại ác độc đến thế, ra tay với Tuyết Nhi như vậy!" Anh ruột của cô đau lòng nhìn Liễu Mộc Tuyết đi chân trần, trên đó có một vết rạch đỏ máu. So ra nói chẳng là gì so với gương mặt xưng vù vì bị tát cả cô cả.
Sự thật? Được người khác nguyện ý tin tưởng thì đó chính là sự thật, không có ai tin thì chỉ là nói láo.
...
"Không muốn... Đừng... Các người đừng lại đây..." Tô Uẩn co rúm người vào góc tường, sự bàng hoàng và bất lực trong lòng đã nuốt chửng cô. Cô không ngừng đạp hai chân, muốn tạo khoảng cách giữa mình và đám người trước mặt, cho là như vậy có thể bảo vệ mình khỏi bị tổn thương.
"Xùy... Ông đây thật xui xẻo, lại cứ tưởng cô em đây là con gái nhà họ Tô. Tao gọi điện rồi, hắc hắc, người ta nói bọn họ chỉ có một đứa chính là Liễu Mộc Tuyết. Cô em thì tính là gì, ha ha, nhưng mà trông cũng xinh xắn đấy, vậy thì để cho anh đây hưởng thụ chúng đi..." Tên đàn ông cười tà rồi nhào về phía cô. Cho dù cô có cố gắng giãy dụa thì sức của phụ nữ làm sao mà so được với đàn ông.
Sau đó video cô bị cưỡng bức được phát tán đầy trên mạng, Tôn Uẩn đã quên mình trở về nhà bằng cách nào, rồi lại ra đi như thế nào. Cô chỉ biết là về đến nhà không có ai an ủi cô, không có người thương tiếc cô, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, giống như cô là một thứ đồ dơ dáy bẩn thủi vậy.
Thế nhưng vào lúc cô bị bắt cóc, khi bất lực và cô độc nhất thì chính đám người trước mặt này đã từ bỏ cô, từ bỏ việc cứu cô, mặc cho cô bị người ta vấy bẩn, cho dù cô có chết cũng chẳng làm sao. Vậy mà bây giờ lại nhìn cô như vậy, chỉ nói một câu, mày còn mặt mũi mà trở về à, trở về làm cái gì nữa...
Liễu Mộc Tuyết trong sáng, đơn thuần được người người yêu thích lại giả ý an ủi, nhưng thực tế là ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, một câu làm cho tinh thần của cô nháy mắt sụp đỏ: "Ngay cả người thân đều không thèm cứu, cô đúng là đáng thương." Còn ẩn ẩn có ý vênh váo tự đắc, cùng thương xót giả tạo.
Quanh người đều là kẻ địch, ngay cả người thân nhất cũng không ngoại lệ. Tất cả đều biến thành sự châm chọc, sự trớ trêu của cuộc đời...
...
"Không phải tôi, tôi không có làm, vì sao lại không tin tôi?" Một Tô Uẩn mười sáu tuổi, khuôn mặt tái nhợt, một bên má đã sưng đỏ lên, cô cắn chặt môi dưới, cắn đến nát, máu đỏ rỉ ra nhưng lại không có chút cảm giác nào. Hai tay cô nắm chặt thành đấm, móng tay găm vào da thịt, máu đỏ trên tay cũng chảy ra, thế nhưng vẫn như cũ không có cảm giác gì. Chỉ có đôi mắt mở to, kiên cường nhìn mấy người trước mặt, trong lòng là thất bại và bất lực.
Vì sao các người ai cũng không tin tôi, vì sao!
Cha ruột của cô, anh ruột của cô, không một ai tin cô cả, bọn họ chỉ tin Liễu Mộc Tuyết. Không một ai bố thí cho cô dù chỉ là một ánh mắt, bọn họ chỉ biết xông tới, không phân tốt xấu liền cho cô một bạt tai, bắt cô nói xin lỗi.
"Sao em lại ác độc đến thế, ra tay với Tuyết Nhi như vậy!" Anh ruột của cô đau lòng nhìn Liễu Mộc Tuyết đi chân trần, trên đó có một vết rạch đỏ máu. So ra nói chẳng là gì so với gương mặt xưng vù vì bị tát cả cô cả.
Sự thật? Được người khác nguyện ý tin tưởng thì đó chính là sự thật, không có ai tin thì chỉ là nói láo.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không muốn... Đừng... Các người đừng lại đây..." Tô Uẩn co rúm người vào góc tường, sự bàng hoàng và bất lực trong lòng đã nuốt chửng cô. Cô không ngừng đạp hai chân, muốn tạo khoảng cách giữa mình và đám người trước mặt, cho là như vậy có thể bảo vệ mình khỏi bị tổn thương.
"Xùy... Ông đây thật xui xẻo, lại cứ tưởng cô em đây là con gái nhà họ Tô. Tao gọi điện rồi, hắc hắc, người ta nói bọn họ chỉ có một đứa chính là Liễu Mộc Tuyết. Cô em thì tính là gì, ha ha, nhưng mà trông cũng xinh xắn đấy, vậy thì để cho anh đây hưởng thụ chúng đi..." Tên đàn ông cười tà rồi nhào về phía cô. Cho dù cô có cố gắng giãy dụa thì sức của phụ nữ làm sao mà so được với đàn ông.
Sau đó video cô bị cưỡng bức được phát tán đầy trên mạng, Tôn Uẩn đã quên mình trở về nhà bằng cách nào, rồi lại ra đi như thế nào. Cô chỉ biết là về đến nhà không có ai an ủi cô, không có người thương tiếc cô, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô, giống như cô là một thứ đồ dơ dáy bẩn thủi vậy.
Thế nhưng vào lúc cô bị bắt cóc, khi bất lực và cô độc nhất thì chính đám người trước mặt này đã từ bỏ cô, từ bỏ việc cứu cô, mặc cho cô bị người ta vấy bẩn, cho dù cô có chết cũng chẳng làm sao. Vậy mà bây giờ lại nhìn cô như vậy, chỉ nói một câu, mày còn mặt mũi mà trở về à, trở về làm cái gì nữa...
Liễu Mộc Tuyết trong sáng, đơn thuần được người người yêu thích lại giả ý an ủi, nhưng thực tế là ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, một câu làm cho tinh thần của cô nháy mắt sụp đỏ: "Ngay cả người thân đều không thèm cứu, cô đúng là đáng thương." Còn ẩn ẩn có ý vênh váo tự đắc, cùng thương xót giả tạo.
Quanh người đều là kẻ địch, ngay cả người thân nhất cũng không ngoại lệ. Tất cả đều biến thành sự châm chọc, sự trớ trêu của cuộc đời...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro