Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Đế Vương Lục
Phi Tú
2024-10-16 11:13:50
Những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc trước thái độ của Tô Uẩn, nếu là trẻ con bình thường, khi nghe đến hai triệu sắc mặt cũng phải hưng phấn, vì sao cô bé này có thể thờ ơ như vậy được chứ?
Nghe Tô Uẩn nói xong,sư phó lại tiếp tục hạ đao. Lần này ông vô cùng thận trọng, từ từ tìm kiếm đường vân bên trong, hai lão nhân trong chợ đổ thạch cũng chăm chú theo dõi. Bọn họ trong đời này đã duyệt qua vô số ngọc, nhưng tận mắt chứng kiến sự ra đời của Đế Vương lục, hầu như là không có.
Thời gian cắt dần trôi qua, bộ dáng bên trong dần dần hiện ra tới, giống như lúc đầu Tô Uẩn đã nhìn thấy, màu sắc chính là màu xanh lục, màu đậm, giống như ngọc lục bảo, cảm giác có tông màu xanh lam trong màu xanh lục nhưng không hề bị biến sắc, màu xanh Lục Đế Vương thuần khiết nhất cực kỳ hiếm thấy, khiến cho mọi người ở xung quanh đều đồng thời hít thở không thông.
Ánh mắt của hai quản lý chợ đá cũng lóe lên tia sáng kỳ dị, sinh thời thế nhưng lại có thể được nhìn thấy quá trình cắt Lục Đế Vương đẹp đẽ như vậy, màu sắc vô cùng thuần khiết, điều duy nhất đáng tiếc là kích thước không lớn, chỉ bằng một phần tư phiến đá lúc đầu.
Đế Vương Lục!
Nếu như ngươi cầm viên ngọc này, không cần mánh lới quảng cáo gì cả, các ông chủ trong lĩnh vực này và những người sưu tầm đều tranh nhau ra giá.
Nghe giá cả tăng vọt, Tô Uẩn cảm thấy chính mình trái tim đập liên hồi.
Nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu cảm như vậy, chỉ nhìn chằm chằm đám đông đang trả giá.
Cuối cùng giá cả cũng được chốt, một cụ ông tóc trắng, mê ngọc thuần khiết đã mua viên Đế Vương Lục này với giá sáu triệu đô. Sau khi làm thủ tục, Tô Uẩn có thêm một thẻ ngân hàng ấn tượng với sáu trăm vạn đô la Mỹ.
Đổ thạch này đúng là một ngành công nghiệp phất nhanh.
Tô Uẩn ngay lập tức từ một kẻ bần hàn trở thành một tiểu phú bà với giá trị sáu trăm vạn đô la Mỹ.
Khi Tô Uẩn nhận thẻ, tim nàng đập loạn xạ. Tuy nhiên, vẻ mặt nàng cũng rất bình thản.
Lúc sau, lão bản chợ đổ thạch tặng cho nàng một chiếc thẻ VIP, không thể nghi ngờ, nàng đã trở thành khách hàng lớn ở đây, là khách hàng lớn nhỏ tuổi nhất.
Cất thẻ ngân hàng đi, Tô Uẩn tìm một góc không có người rồi rời đi, tìm thấy chú của mình là Tô Kiến Quốc. Tựa hồ, chú hai cũng đã giải quyết xong xuôi việc của mình, cũng không biết sự tình xảy ra ở chợ đổ thạch, hai người đón một chiếc xe rồi về nhà.
Về đến trong thôn, nghe nói đã xảy ra một chuyện lớn, biểu đệ của ác bá trong thôn bị chết. Nghe nói là ở bên ngoài chọc phải người bên hắc đạo, nên bị chém chết. Vốn định mang đến phòng khám của Ngô Kiến Quốc chữa trị, nhưng chú hai không mở cửa, người đến không quá vài phút liền chảy hết máu mà chết, mà ác bá này chỉ có thể tự nén giận, việc này truyền ra, nhưng thật ra làm cho người trong thôn vỗ tay hoan hô. Sau một thời gian việc này cũng bình nặng xuống.
Xem ra, chú hai của nàng đã thoát khỏi tai họa này, nhìn hắc khí trên trán của chú hai đã giảm đi rất nhiều. Mấy ngày nay Tô Uẩn thường đến chỗ nhà Lão Lý đọc sách, Lão Lý cũng ung dung và mãn nguyện, bởi vì Tô Uẩn miệng ngọt nên lão rất thích nàng, coi nàng như cháu gái của mình. Nghe lão Lý nói nhà ở thủ đô của lão có cháu gái và cháu trai, nhưng vì tình huống đặc thù nên lão phải chuyển đến nơi này.
Hôm nay Tô Uẩn đến nhà Lão Lý từ sớm, hình như có khách đến nhà, từ xa xa nàng đã nghe được tiếng cười nói huyên náo.
Tô Uẩn sau khi gõ cửa liền đẩy cửa bước vào.
Ở phía đối diện là một ông lão tinh thần sáng láng với mái tóc bạc trắng trên đầu, đôi mắt tinh quang nội liễm, mặc một bộ đồ tập màu xám đen.
Nhìn thấy Tô Uẩn đến, Lão Lý có vẻ rất vui mừng, liền giới thiệu với ông lão đang ngồi đối diện,
"Tiểu Uẩn, đây là tiền bối của ông, huyền học nhất mạch đại sư, Lý Huyền Chân tiền bối. Những gì ta biết đều là học từ tiền bối Lý Huyền Chân, tuy nhiên so với tiền bối, ta chỉ là biết một ít da lông mà thôi."
Tô Uẩn nhìn đại sư thần sắc cao lãnh trước mặt, kêu to: "Gia gia hảo, con tên là Tô Uẩn."
Nhưng Lý Huyền Chân lại nhìn Tô Uẩn bằng ánh mắt thập phần kỳ quái, gọi nàng đến, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, "Tướng mạo này ta cư nhiên nhìn không ra dù chỉ một chút tương lai..."
Nói xong liền cầm ba đồng lên, cầm giấy bút bắt đầu ở trên mặt bàn suy luận lục hào, cách suy đoán còn phức tạp hơn so với cách suy đoán của lão Lý mà Tô Uẩn nhìn thấy lần đầu. Vô cùng phức tạp, hao tốn tâm lực, nhưng biểu hiện của Lý Huyền Chân ngày càng tập trung, suy đoán càng sâu càng cảm thấy kỳ quái hơn. Ông thậm chí không thể suy ra tương lai sau này của Tô Uẩn sẽ như thế nào, thậm chí là hoàn toàn không nhìn thấy, như là bị sương mù che khuất.
Trong lòng ông càng lúc càng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, với công lực của ông lại không thể suy ra được tương lai của nàng, điều này thực sự khiến ông khiếp sợ. Người mà không tính được ra mệnh cách tương lai nhất định là người bất phàm, tự thân cũng sẽ cùng với thiên cơ có điều liên hệ, "Bé con, ba tháng nữa con sẽ tròn mười một tuổi đúng không?"
Tô Uẩn gật gật đầu, không nói nhiều.
Lý Huyền Chân tiếp tục nhìn Tô Uẩn, sau đó nói: "Tiểu nữ tử, ta thấy cháu có căn cốt thật tốt, mệnh cách kỳ lạ. Rất thích hợp để tu hành huyền thuật, cháu có nguyện ý gia nhập vào nhất mạch Huyền Môn của ta hay không?" "
Nghe Lý Huyền Chân nói xong, Tô Uẩn có chút do dự, mặc dù là bản thân nàng rất hứng thú với môn Huyền học này. Rốt cuộc đây là truyền thừa của văn hoá Trung Hoa cổ xưa, nhưng trên thế giới này thần côn liền không ít, bọn giang hồ bịp bợm cũng nhiều, nàng làm sao mà biết Lý Huyền Chân trước mắt này có thật là đại sư có học thức hay không.
Dù cho trước đó nàng còn cảm thấy kỳ lạ về những quẻ do lão Lý suy ra, thực sự đã đoán đúng tai họa của chú hai, nhưng mọi việc có khả năng chỉ là trùng hợp, nhưng Lão Lý lại tỏ ra rất kính trọng ông lão này lên chắc hẳn ông ta phải có một số tài học thực tế.
Lý Huyền Chân vốn đã từng duyệt qua vô số người, có thể thấy được sự do dự của Tô Uẩn, lập tức thổi râu, trừng mắt nhìn, đã không còn có bộ dáng của cao nhân nhất phái truyền thừa: "Cô bé, cháu còn do dự cái gì, chẳng nhẽ trong lòng cháu xem ta giống như những tên thần côn giang hồ bip bợm sao? Ta nói cho cháu biết, Huyền môn nhất phái của chúng ta đã truyền thừa từ rất lâu rồi, làm sao bọn giang hồ bịp bợm ngoài kia có thể so sánh được. Thuật kham dư, kì môn độn giáp, phong thủy, bói toán, đoán mệnh, chúng ta đều là đệ nhất tuyệt không đệ nhị. Chúng ta làm việc chú ý cơ duyên, cháu cho rằng ai cũng thể tuỳ tiện nhập vào Huyền môn của chúng ta sao???”
Nghe Tô Uẩn nói xong,sư phó lại tiếp tục hạ đao. Lần này ông vô cùng thận trọng, từ từ tìm kiếm đường vân bên trong, hai lão nhân trong chợ đổ thạch cũng chăm chú theo dõi. Bọn họ trong đời này đã duyệt qua vô số ngọc, nhưng tận mắt chứng kiến sự ra đời của Đế Vương lục, hầu như là không có.
Thời gian cắt dần trôi qua, bộ dáng bên trong dần dần hiện ra tới, giống như lúc đầu Tô Uẩn đã nhìn thấy, màu sắc chính là màu xanh lục, màu đậm, giống như ngọc lục bảo, cảm giác có tông màu xanh lam trong màu xanh lục nhưng không hề bị biến sắc, màu xanh Lục Đế Vương thuần khiết nhất cực kỳ hiếm thấy, khiến cho mọi người ở xung quanh đều đồng thời hít thở không thông.
Ánh mắt của hai quản lý chợ đá cũng lóe lên tia sáng kỳ dị, sinh thời thế nhưng lại có thể được nhìn thấy quá trình cắt Lục Đế Vương đẹp đẽ như vậy, màu sắc vô cùng thuần khiết, điều duy nhất đáng tiếc là kích thước không lớn, chỉ bằng một phần tư phiến đá lúc đầu.
Đế Vương Lục!
Nếu như ngươi cầm viên ngọc này, không cần mánh lới quảng cáo gì cả, các ông chủ trong lĩnh vực này và những người sưu tầm đều tranh nhau ra giá.
Nghe giá cả tăng vọt, Tô Uẩn cảm thấy chính mình trái tim đập liên hồi.
Nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu cảm như vậy, chỉ nhìn chằm chằm đám đông đang trả giá.
Cuối cùng giá cả cũng được chốt, một cụ ông tóc trắng, mê ngọc thuần khiết đã mua viên Đế Vương Lục này với giá sáu triệu đô. Sau khi làm thủ tục, Tô Uẩn có thêm một thẻ ngân hàng ấn tượng với sáu trăm vạn đô la Mỹ.
Đổ thạch này đúng là một ngành công nghiệp phất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Uẩn ngay lập tức từ một kẻ bần hàn trở thành một tiểu phú bà với giá trị sáu trăm vạn đô la Mỹ.
Khi Tô Uẩn nhận thẻ, tim nàng đập loạn xạ. Tuy nhiên, vẻ mặt nàng cũng rất bình thản.
Lúc sau, lão bản chợ đổ thạch tặng cho nàng một chiếc thẻ VIP, không thể nghi ngờ, nàng đã trở thành khách hàng lớn ở đây, là khách hàng lớn nhỏ tuổi nhất.
Cất thẻ ngân hàng đi, Tô Uẩn tìm một góc không có người rồi rời đi, tìm thấy chú của mình là Tô Kiến Quốc. Tựa hồ, chú hai cũng đã giải quyết xong xuôi việc của mình, cũng không biết sự tình xảy ra ở chợ đổ thạch, hai người đón một chiếc xe rồi về nhà.
Về đến trong thôn, nghe nói đã xảy ra một chuyện lớn, biểu đệ của ác bá trong thôn bị chết. Nghe nói là ở bên ngoài chọc phải người bên hắc đạo, nên bị chém chết. Vốn định mang đến phòng khám của Ngô Kiến Quốc chữa trị, nhưng chú hai không mở cửa, người đến không quá vài phút liền chảy hết máu mà chết, mà ác bá này chỉ có thể tự nén giận, việc này truyền ra, nhưng thật ra làm cho người trong thôn vỗ tay hoan hô. Sau một thời gian việc này cũng bình nặng xuống.
Xem ra, chú hai của nàng đã thoát khỏi tai họa này, nhìn hắc khí trên trán của chú hai đã giảm đi rất nhiều. Mấy ngày nay Tô Uẩn thường đến chỗ nhà Lão Lý đọc sách, Lão Lý cũng ung dung và mãn nguyện, bởi vì Tô Uẩn miệng ngọt nên lão rất thích nàng, coi nàng như cháu gái của mình. Nghe lão Lý nói nhà ở thủ đô của lão có cháu gái và cháu trai, nhưng vì tình huống đặc thù nên lão phải chuyển đến nơi này.
Hôm nay Tô Uẩn đến nhà Lão Lý từ sớm, hình như có khách đến nhà, từ xa xa nàng đã nghe được tiếng cười nói huyên náo.
Tô Uẩn sau khi gõ cửa liền đẩy cửa bước vào.
Ở phía đối diện là một ông lão tinh thần sáng láng với mái tóc bạc trắng trên đầu, đôi mắt tinh quang nội liễm, mặc một bộ đồ tập màu xám đen.
Nhìn thấy Tô Uẩn đến, Lão Lý có vẻ rất vui mừng, liền giới thiệu với ông lão đang ngồi đối diện,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiểu Uẩn, đây là tiền bối của ông, huyền học nhất mạch đại sư, Lý Huyền Chân tiền bối. Những gì ta biết đều là học từ tiền bối Lý Huyền Chân, tuy nhiên so với tiền bối, ta chỉ là biết một ít da lông mà thôi."
Tô Uẩn nhìn đại sư thần sắc cao lãnh trước mặt, kêu to: "Gia gia hảo, con tên là Tô Uẩn."
Nhưng Lý Huyền Chân lại nhìn Tô Uẩn bằng ánh mắt thập phần kỳ quái, gọi nàng đến, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, "Tướng mạo này ta cư nhiên nhìn không ra dù chỉ một chút tương lai..."
Nói xong liền cầm ba đồng lên, cầm giấy bút bắt đầu ở trên mặt bàn suy luận lục hào, cách suy đoán còn phức tạp hơn so với cách suy đoán của lão Lý mà Tô Uẩn nhìn thấy lần đầu. Vô cùng phức tạp, hao tốn tâm lực, nhưng biểu hiện của Lý Huyền Chân ngày càng tập trung, suy đoán càng sâu càng cảm thấy kỳ quái hơn. Ông thậm chí không thể suy ra tương lai sau này của Tô Uẩn sẽ như thế nào, thậm chí là hoàn toàn không nhìn thấy, như là bị sương mù che khuất.
Trong lòng ông càng lúc càng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại bất động thanh sắc, với công lực của ông lại không thể suy ra được tương lai của nàng, điều này thực sự khiến ông khiếp sợ. Người mà không tính được ra mệnh cách tương lai nhất định là người bất phàm, tự thân cũng sẽ cùng với thiên cơ có điều liên hệ, "Bé con, ba tháng nữa con sẽ tròn mười một tuổi đúng không?"
Tô Uẩn gật gật đầu, không nói nhiều.
Lý Huyền Chân tiếp tục nhìn Tô Uẩn, sau đó nói: "Tiểu nữ tử, ta thấy cháu có căn cốt thật tốt, mệnh cách kỳ lạ. Rất thích hợp để tu hành huyền thuật, cháu có nguyện ý gia nhập vào nhất mạch Huyền Môn của ta hay không?" "
Nghe Lý Huyền Chân nói xong, Tô Uẩn có chút do dự, mặc dù là bản thân nàng rất hứng thú với môn Huyền học này. Rốt cuộc đây là truyền thừa của văn hoá Trung Hoa cổ xưa, nhưng trên thế giới này thần côn liền không ít, bọn giang hồ bịp bợm cũng nhiều, nàng làm sao mà biết Lý Huyền Chân trước mắt này có thật là đại sư có học thức hay không.
Dù cho trước đó nàng còn cảm thấy kỳ lạ về những quẻ do lão Lý suy ra, thực sự đã đoán đúng tai họa của chú hai, nhưng mọi việc có khả năng chỉ là trùng hợp, nhưng Lão Lý lại tỏ ra rất kính trọng ông lão này lên chắc hẳn ông ta phải có một số tài học thực tế.
Lý Huyền Chân vốn đã từng duyệt qua vô số người, có thể thấy được sự do dự của Tô Uẩn, lập tức thổi râu, trừng mắt nhìn, đã không còn có bộ dáng của cao nhân nhất phái truyền thừa: "Cô bé, cháu còn do dự cái gì, chẳng nhẽ trong lòng cháu xem ta giống như những tên thần côn giang hồ bip bợm sao? Ta nói cho cháu biết, Huyền môn nhất phái của chúng ta đã truyền thừa từ rất lâu rồi, làm sao bọn giang hồ bịp bợm ngoài kia có thể so sánh được. Thuật kham dư, kì môn độn giáp, phong thủy, bói toán, đoán mệnh, chúng ta đều là đệ nhất tuyệt không đệ nhị. Chúng ta làm việc chú ý cơ duyên, cháu cho rằng ai cũng thể tuỳ tiện nhập vào Huyền môn của chúng ta sao???”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro