Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Quỷ Nước Trong...
Phi Tú
2024-10-16 11:13:50
Tô Uẩn nghe thấy lời của Mộc Chính Thanh thì mới phản ứng lại, trong lòng cô có chút bất lực và sợ hãi. Chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô sẽ chết trong tay con quỷ này, cô nghĩ đến đây thì nắm chặt vạt áo của Mộc Chính Thanh, cả người cô nhũn ra, chỉ có thể dựa vào Mộc Chính Thanh để hắn ôm mình đi. Bên tai Tô Uẩn vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ mà đều đặn của hắn.
Có lẽ là do bị sặc nước nên Tô Uẩn vẫn còn hơi mơ màng, đôi mắt của cô khép hờ, cô như lục bình trên sông, cố gắng bám lấy chỗ dựa duy nhất là người đang ôm mình. Sức của cô như muốn xé rách quần áo của Mộc Chính Thanh vậy, trong đầu cô nghĩ tới một số chuyện thì lại tăng thêm lực tay, cả người cô mềm nhũn tựa vào cơ thể của hắn.
"Khụ khụ, có thể đừng bỏ rơi tôi không, đừng buông tôi ra... đừng bỏ tôi... được không." Tô Uẩn ngước mặt lên, mặt mũi trắng bệch không hề có chút máu, đôi mắt vốn to tròn linh động giờ lại mê màn đờ đẫn, cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Chính Thanh, như là cô đang nói chuyện với hắn, lại như là đang tự lẩm bẩm, mang theo sự sợ hãi và cô độc mà bình thường không hề có.
Mộc Chính Thanh hơi sững sờ rồi cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tô Uẩn thì không kiềm chế được mà ôm chặt cô hơn: "Đừng sợ, đừng sợ, huynh sẽ ôm chặt muội... không buông ra đâu..." Giọng nói của hắn mang theo một chút chững chạc, giống như là nước lặng trong giếng sâu, ấm áp dịu dàng, mang theo hơi thở của riêng hắn, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng và yên tâm.
Tô Uẩn nghe thấy câu trả lời chắc chắn thì trong lòng cũng bình tĩnh lại, cô từ từ nhắm mắt nhưng tay vẫn túm chặt lấy vạt áo của Mộc Chính Thanh, không chịu buông ra.
Cứ thế, Tô Uẩn được Mộc Chính Thanh ôm vào bờ, thật ra cái ôm của hắn không hề ấm áp mà còn mang theo sự lạnh lẽo. Tô Uẩn cũng từ từ tỉnh tại, cô mở mắt ra đúng lúc vừa lên bờ, đập vào mắt cô là đôi con ngươi màu mực sâu thăm thẳm, nhưng lại ấm áp hơn nhiều so với trước kia.
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?" Mộc Chính Thanh vừa bước lên bờ thì cảm giác bánh bao nhỏ trong lòng mình đang cựa quậy, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy đối phương đang mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mình. Tô Uẩn ngẩn ra trong chốc lát, cô đột nhiên cảm thấy trên người mình trần trùng trục, hơi hơi lạnh...
Vừa rồi cô đang tắm... không mặc quần áo!
Tô Uẩn nhận ra được điều này thì vội vàng đưa tay che ngực, lại phát hiện ngực mình chẳng có gì để che thì mới nhớ ra là bây giờ mình mới mười tuổi, vẫn đang là màn hình phẳng. Nhưng linh hồn của cô không chỉ có mười tuổi, bởi thế nên gương mặt vốn trắng bệnh vì âm hàn xâm lấn lại tăng thêm chút hồng hào, dần dần lan tới hai bên tai.
"Không kịp nữa rồi..." Mộc Chính Thanh nhìn thoáng qua cơ thể của Tô Uẩn, trong mắt mang theo ý cười, nhưng tay hắn vẫn cầm quần áo của cô tới rồi trùm lên người cô.
Còn mình thì quay người lại, ý là để cho Tô Uẩn mặc đồ vào.
Mộc Chính Thanh nhìn đôi tay của mình, hắn nghĩ tới cảnh mình ôm bánh bao nhỏ lúc nãy. Thật ra thịt rất mềm, rất ấm áp... hình như còn rất tốt?
Có lẽ là do bị sặc nước nên Tô Uẩn vẫn còn hơi mơ màng, đôi mắt của cô khép hờ, cô như lục bình trên sông, cố gắng bám lấy chỗ dựa duy nhất là người đang ôm mình. Sức của cô như muốn xé rách quần áo của Mộc Chính Thanh vậy, trong đầu cô nghĩ tới một số chuyện thì lại tăng thêm lực tay, cả người cô mềm nhũn tựa vào cơ thể của hắn.
"Khụ khụ, có thể đừng bỏ rơi tôi không, đừng buông tôi ra... đừng bỏ tôi... được không." Tô Uẩn ngước mặt lên, mặt mũi trắng bệch không hề có chút máu, đôi mắt vốn to tròn linh động giờ lại mê màn đờ đẫn, cứ nhìn chằm chằm vào Mộc Chính Thanh, như là cô đang nói chuyện với hắn, lại như là đang tự lẩm bẩm, mang theo sự sợ hãi và cô độc mà bình thường không hề có.
Mộc Chính Thanh hơi sững sờ rồi cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tô Uẩn thì không kiềm chế được mà ôm chặt cô hơn: "Đừng sợ, đừng sợ, huynh sẽ ôm chặt muội... không buông ra đâu..." Giọng nói của hắn mang theo một chút chững chạc, giống như là nước lặng trong giếng sâu, ấm áp dịu dàng, mang theo hơi thở của riêng hắn, khiến cho người ta cảm thấy tin tưởng và yên tâm.
Tô Uẩn nghe thấy câu trả lời chắc chắn thì trong lòng cũng bình tĩnh lại, cô từ từ nhắm mắt nhưng tay vẫn túm chặt lấy vạt áo của Mộc Chính Thanh, không chịu buông ra.
Cứ thế, Tô Uẩn được Mộc Chính Thanh ôm vào bờ, thật ra cái ôm của hắn không hề ấm áp mà còn mang theo sự lạnh lẽo. Tô Uẩn cũng từ từ tỉnh tại, cô mở mắt ra đúng lúc vừa lên bờ, đập vào mắt cô là đôi con ngươi màu mực sâu thăm thẳm, nhưng lại ấm áp hơn nhiều so với trước kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?" Mộc Chính Thanh vừa bước lên bờ thì cảm giác bánh bao nhỏ trong lòng mình đang cựa quậy, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy đối phương đang mở to đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào mình. Tô Uẩn ngẩn ra trong chốc lát, cô đột nhiên cảm thấy trên người mình trần trùng trục, hơi hơi lạnh...
Vừa rồi cô đang tắm... không mặc quần áo!
Tô Uẩn nhận ra được điều này thì vội vàng đưa tay che ngực, lại phát hiện ngực mình chẳng có gì để che thì mới nhớ ra là bây giờ mình mới mười tuổi, vẫn đang là màn hình phẳng. Nhưng linh hồn của cô không chỉ có mười tuổi, bởi thế nên gương mặt vốn trắng bệnh vì âm hàn xâm lấn lại tăng thêm chút hồng hào, dần dần lan tới hai bên tai.
"Không kịp nữa rồi..." Mộc Chính Thanh nhìn thoáng qua cơ thể của Tô Uẩn, trong mắt mang theo ý cười, nhưng tay hắn vẫn cầm quần áo của cô tới rồi trùm lên người cô.
Còn mình thì quay người lại, ý là để cho Tô Uẩn mặc đồ vào.
Mộc Chính Thanh nhìn đôi tay của mình, hắn nghĩ tới cảnh mình ôm bánh bao nhỏ lúc nãy. Thật ra thịt rất mềm, rất ấm áp... hình như còn rất tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro