Hào Môn Trọng Sinh: Nữ Thầy Tướng Mắt Quỷ
Thải Độc
Phi Tú
2024-10-16 11:13:50
Đầu không nặng nữa, cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như bài trừ hết chất bẩn trong cơ thể ra vậy, Tô Uẩn vẫn chạy chậm, chỉ là không còn tốn sức như trước đó nữa, vô cùng nhẹ nhõm. Sau khi phối hợp với Đạo Khí thuật xong lại càng cảm thấy tinh thần sảng khoái, lỗ chân lông cũng giãn ra. Nếu quan sát tỉ mỉ thì sẽ phát hiện, làn da vốn trắng nõn của cô bây giờ lại càng thêm bóng loáng trơn mịn, giống như một con búp bê béo mập đáng yêu, có thể dùng một câu để hình dùng là: "Tay như cỏ mềm, da trắng nõn nà, cổ như cổ ngỗng, răng như ngà voi."
Tô Uẩn cũng cảm nhận được cơ thể đang từ từ thay đổi, cũng hiểu được dụng ý của Mộc Chính Thanh. Ngay từ đầu hắn không nói có lẽ là muốn xem lựa chọn của cô thế nào. Bây giờ mới có được một phần tác dụng của Đạo Khí thuật, thải độc, ý nghĩa như tên, chính là bài trừ chất bẩn, bỏ xuống một đời người, da thịt đều trắng sáng trơn mịn, cơ thể cũng là tinh khiết nhất, ẩn chứa linh khi, nhưng mà theo tuổi tác tăng dần, môi trường xung quanh ảnh hưởng, từ từ cơ thể sẽ nhận thêm một ít chất bẩn, sức khỏe cũng không được như ban đầu nữa.
Mộc Chính Thanh yêu cầu Tô Uẩn phải chạy đến giới hạn rồi mới phối hợp với Đạo Khí thuật chính là vì đạo lý thải độc này. Thầy tướng cần phải mắt sáng lòng yên tĩnh, thậm chí nơi ở cũng cần được lựa chọn kỹ lưỡng. Bói toán đều cần tắm rửa ăn chay, vì đó cũng là để thải độc, như vậy mới có thể mắt sáng lòng yên, nhạy bén với linh khí, cảm giác đối với khí âm dường cũng là dùng đạo lý này, người lợi hại còn có thể dùng mắt thường để nhìn được huyệt mạch phong thủy của núi non.
Dị năng mắt quỷ của Tô Uẩn chính là loại năng lực này, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Uẩn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, rõ ràng có thể cảm giác được, trước mắt ngày càng sáng, tất cả đều thu lại vào đáy mắt, cả cơn đau đầu cũng theo thời gian chuyển biến tốt đẹp. Đây đều là kết quả của việc luyện tập Đạo Khí thuật lần này. Tô Uẩn vẫn luôn đau khổ vì không biết phải làm sao mới tăng được dị năng của mình, số lần dùng mỗi ngày đều hạn chế, thế thì lần này có lẽ là một cơ hội, một bước ngoặt tăng năng lực của dị năng lên...
"Đây là lần đầu muội thải độc, bởi vậy hiệu quả vô cùng rõ ràng, đợi lát nữa muội về tắm rửa nghỉ ngơi là được." Mộc Thanh Chính nhìn Tô Uẩn thì trong giọng nói lộ ra một chút mất tự nhiên. Không thể phủ nhận, bây giờ Tô Uẩn trông cực kỳ chật vật và bẩn thỉu. Bởi vì cơ thể bài trừ chất bẩn, cho nên trên da cô đều là những vệt đen bẩn thỉu, quần áo cũng nhem nhuốc, vệt mồ hôi lúc trước khiến cho quần áo dính chặt vào cơ thể, còn tỏa ra một mùi hương gai mũi.
Nghe ra giọng điệu mất tự nhiên của Mộc Chính Thanh, cô nhìn lại bản thân một chút, vừa nhìn là chỉ hận không thể xuất hiện ngay một dòng sông trước mặt, để cô nhảy vào tắm rửa, tẩy sạch những thứ dơ bẩn đang bám trên người đi. Có lẽ ông trời thương xót, cho nên cách đó không xa liền xuất hiện một dòng sông, nước sông vô cùng trong.
"Sư huynh, muội muốn đi tắm rửa..." Tô Uẩn bất đắc dĩ nhìn Mộc Chính Thanh, đại khái ý là anh xem, cả người tôi đều đã như vậy rồi.
Mộc Chính Thanh hít mũi một cái, mùi hương trên cơ thể Tô Uẩn lập tức xông tới, hắn ngừng lại, gật đầu đồng ý.
Có được câu trả lời chắc chắn của Mộc Chính Thanh, Tô Uẩn mới chạy chậm lại,đang chuẩn bị cởi quần áo, sau đó sảng khoái nhảy xuống sông tắm rửa một trận. Mặc dù bây giờ là mùa động, nhưng nhiệt độ cơ thể cô đang vô cùng cao, với lại có lẽ là vì vừa mới thải độc, cho nên bây giờ cô không có cảm giác rét lạnh nữa.
Tay vừa mới đặt lên nút áo, Tô Uẩn đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay người, nhìn Mộc chính Thanh vẫn đang bình tình nhìn chằm chằm cô, không hề có ý rời đi.
"Sư huynh... sư huynh..." Tô Uẩn hô lên với Mộc Chính Thanh.
"Hả?" Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không biết Tô Uẩn đang muốn nói gì.
Tô Uẩn cũng cảm nhận được cơ thể đang từ từ thay đổi, cũng hiểu được dụng ý của Mộc Chính Thanh. Ngay từ đầu hắn không nói có lẽ là muốn xem lựa chọn của cô thế nào. Bây giờ mới có được một phần tác dụng của Đạo Khí thuật, thải độc, ý nghĩa như tên, chính là bài trừ chất bẩn, bỏ xuống một đời người, da thịt đều trắng sáng trơn mịn, cơ thể cũng là tinh khiết nhất, ẩn chứa linh khi, nhưng mà theo tuổi tác tăng dần, môi trường xung quanh ảnh hưởng, từ từ cơ thể sẽ nhận thêm một ít chất bẩn, sức khỏe cũng không được như ban đầu nữa.
Mộc Chính Thanh yêu cầu Tô Uẩn phải chạy đến giới hạn rồi mới phối hợp với Đạo Khí thuật chính là vì đạo lý thải độc này. Thầy tướng cần phải mắt sáng lòng yên tĩnh, thậm chí nơi ở cũng cần được lựa chọn kỹ lưỡng. Bói toán đều cần tắm rửa ăn chay, vì đó cũng là để thải độc, như vậy mới có thể mắt sáng lòng yên, nhạy bén với linh khí, cảm giác đối với khí âm dường cũng là dùng đạo lý này, người lợi hại còn có thể dùng mắt thường để nhìn được huyệt mạch phong thủy của núi non.
Dị năng mắt quỷ của Tô Uẩn chính là loại năng lực này, không biết có phải ảo giác hay không, Tô Uẩn trợn tròn mắt nhìn về phía trước, rõ ràng có thể cảm giác được, trước mắt ngày càng sáng, tất cả đều thu lại vào đáy mắt, cả cơn đau đầu cũng theo thời gian chuyển biến tốt đẹp. Đây đều là kết quả của việc luyện tập Đạo Khí thuật lần này. Tô Uẩn vẫn luôn đau khổ vì không biết phải làm sao mới tăng được dị năng của mình, số lần dùng mỗi ngày đều hạn chế, thế thì lần này có lẽ là một cơ hội, một bước ngoặt tăng năng lực của dị năng lên...
"Đây là lần đầu muội thải độc, bởi vậy hiệu quả vô cùng rõ ràng, đợi lát nữa muội về tắm rửa nghỉ ngơi là được." Mộc Thanh Chính nhìn Tô Uẩn thì trong giọng nói lộ ra một chút mất tự nhiên. Không thể phủ nhận, bây giờ Tô Uẩn trông cực kỳ chật vật và bẩn thỉu. Bởi vì cơ thể bài trừ chất bẩn, cho nên trên da cô đều là những vệt đen bẩn thỉu, quần áo cũng nhem nhuốc, vệt mồ hôi lúc trước khiến cho quần áo dính chặt vào cơ thể, còn tỏa ra một mùi hương gai mũi.
Nghe ra giọng điệu mất tự nhiên của Mộc Chính Thanh, cô nhìn lại bản thân một chút, vừa nhìn là chỉ hận không thể xuất hiện ngay một dòng sông trước mặt, để cô nhảy vào tắm rửa, tẩy sạch những thứ dơ bẩn đang bám trên người đi. Có lẽ ông trời thương xót, cho nên cách đó không xa liền xuất hiện một dòng sông, nước sông vô cùng trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sư huynh, muội muốn đi tắm rửa..." Tô Uẩn bất đắc dĩ nhìn Mộc Chính Thanh, đại khái ý là anh xem, cả người tôi đều đã như vậy rồi.
Mộc Chính Thanh hít mũi một cái, mùi hương trên cơ thể Tô Uẩn lập tức xông tới, hắn ngừng lại, gật đầu đồng ý.
Có được câu trả lời chắc chắn của Mộc Chính Thanh, Tô Uẩn mới chạy chậm lại,đang chuẩn bị cởi quần áo, sau đó sảng khoái nhảy xuống sông tắm rửa một trận. Mặc dù bây giờ là mùa động, nhưng nhiệt độ cơ thể cô đang vô cùng cao, với lại có lẽ là vì vừa mới thải độc, cho nên bây giờ cô không có cảm giác rét lạnh nữa.
Tay vừa mới đặt lên nút áo, Tô Uẩn đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay người, nhìn Mộc chính Thanh vẫn đang bình tình nhìn chằm chằm cô, không hề có ý rời đi.
"Sư huynh... sư huynh..." Tô Uẩn hô lên với Mộc Chính Thanh.
"Hả?" Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, dường như không biết Tô Uẩn đang muốn nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro