Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Âm mưu trắng tr...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe tiếng giày cao gót lạch cạch gõ lên cầu thang sau lưng mình, không cần quay đầu lại, Viên Diệp Đình cũng đoán được vẻ mặt lúc này của Hứa Mễ Nặc chắc chắn giống vẻ mặt muốn đi đại tiện, anh không nhịn được nâng cao khóe miệng.
“Diệp thiếu, xin hỏi tại sao phải làm tôi trở nên kỳ quái như thế này... A a, trang phục đặc biệt nữa chứ?”
Trời ơi, chỉ thiếu mỗi nước gắn đầy đèn sáng nhấp nháy trên người là mình đã có thể ra ngoài đường làm chú hề trong lễ giáng sinh rồi!
Mặc dù bây giờ cô nhìn thấy Viên Diệp Đình cũng rất muốn níu lấy cổ áo cuả anh, hung hăng truy hỏi tại sao tối hôm qua anh muốn ăn mình trong tình cảnh mình không biết gì, nhưng bây giờ đang đứng ở trên địa bàn của Viên Diệp Đình, cô còn chưa muốn chết sớm như vậy!
Vất vả lắm mới đi được chỗ ghế sa lon, Hứa Mễ Nặc không đợi Viên Diệp Đình mở miệng đã tự mình ngồi xuống, liếc mắt thấy tách trà hoa còn nguyên chưa ai uống, cô trực tiếp vươn tay ra bưng lên đưa đến mép.
NND! Cô khát chết mất!
Viên Diệp Đình bưng tách cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mở miệng: “Lúc em ngủ tiếng ngáy quá lớn, sau này cần phải chú ý.”
“Phụt!”
Hứa Mễ Nặc vừa mới uống được ngụm trà vào trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun toàn bộ lên trên người và cả mặt của Viên Diệp Đình! Bộ âu phục màu trắng với khuy áo giát vàng làm nổi bật lên khí chất cao quý như hoàng tử Châu Âu chợt bị rải đầy cánh hoa!
Đen đủi nhất là, khuôn mặt của Viên Diệp Đình, cũng không thể tránh khỏi xui xẻo.
“A a, cái đó, để tôi giúp Diệp thiếu lấy xuống...”
Hứa Mễ Nặc lập tức phản ứng kịp, lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai trộm chuông đưa tay nhặt mấy cánh hoa lấy trên mặt Viên Diệp Đình xuống, còn cả vệt nước!
Khăn giấy đâu? Đưa tôi để tôi lau! Sao nhà có tiền như Viên gia mà ngay cả một hộp khăn giấy cũng không có!
Dưới tình huống khẩn cấp, Hứa Mễ Nặc không nói hai lời đứng lên trực tiếp váy của mình khom người lau vệt nước trên mặt và trên trang phục cho Viên Diệp Đình, bên cạnh, quản gia vừa đi lấy khăn lông tới thấy cảnh tượng này, trực tiếp sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa Mễ Nặc lấy một tư thế khom người vô cùng kỳ mập mờ đứng ở trước mặt Viên Diệp Đình, đang dùng vạt váy trắng như tuyết của mình nhanh chóng lướt qua mặt của Viên Diệp Đình, mà tầm mắt của Viên Diệp Đình, không cao không thấp, vừa vặn nhìn thấy rõ phần ngực đang rộng mở của cô….
Ừ, quả nhiên như mình đoán, nhìn cũng không tệ lắm.
“Được rồi! Diệp thiếu! Tôi biết anh rất cảm kích tôi, nhưng anh tuyệt đối không cần đền ơn tôi, càng đừng hỏi tôi là ai, xin cứ gọi tôi là lôi phong!”
Hứa Mễ Nặc bi thảm phát hiện ra chất vải của chiếc váy này quá mức đặc biệt, chiếc váy của cô con mẹ nó chẳng thấm nữa! Hố cha(*) cũng không mang như vậy!
(*)坑爹: tiếng lóng thường sử dụng để châm biếm, chế giễu. Từ ngữ mạng “hố cha “ có nghĩa là tức giận, không hài lòng, là bị lừa dối, nhưng cũng chứa một chút ý nghĩa “không ép buộc” .
Nghe tiếng giày cao gót lạch cạch gõ lên cầu thang sau lưng mình, không cần quay đầu lại, Viên Diệp Đình cũng đoán được vẻ mặt lúc này của Hứa Mễ Nặc chắc chắn giống vẻ mặt muốn đi đại tiện, anh không nhịn được nâng cao khóe miệng.
“Diệp thiếu, xin hỏi tại sao phải làm tôi trở nên kỳ quái như thế này... A a, trang phục đặc biệt nữa chứ?”
Trời ơi, chỉ thiếu mỗi nước gắn đầy đèn sáng nhấp nháy trên người là mình đã có thể ra ngoài đường làm chú hề trong lễ giáng sinh rồi!
Mặc dù bây giờ cô nhìn thấy Viên Diệp Đình cũng rất muốn níu lấy cổ áo cuả anh, hung hăng truy hỏi tại sao tối hôm qua anh muốn ăn mình trong tình cảnh mình không biết gì, nhưng bây giờ đang đứng ở trên địa bàn của Viên Diệp Đình, cô còn chưa muốn chết sớm như vậy!
Vất vả lắm mới đi được chỗ ghế sa lon, Hứa Mễ Nặc không đợi Viên Diệp Đình mở miệng đã tự mình ngồi xuống, liếc mắt thấy tách trà hoa còn nguyên chưa ai uống, cô trực tiếp vươn tay ra bưng lên đưa đến mép.
NND! Cô khát chết mất!
Viên Diệp Đình bưng tách cà phê lên, ưu nhã nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mở miệng: “Lúc em ngủ tiếng ngáy quá lớn, sau này cần phải chú ý.”
“Phụt!”
Hứa Mễ Nặc vừa mới uống được ngụm trà vào trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã phun toàn bộ lên trên người và cả mặt của Viên Diệp Đình! Bộ âu phục màu trắng với khuy áo giát vàng làm nổi bật lên khí chất cao quý như hoàng tử Châu Âu chợt bị rải đầy cánh hoa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đen đủi nhất là, khuôn mặt của Viên Diệp Đình, cũng không thể tránh khỏi xui xẻo.
“A a, cái đó, để tôi giúp Diệp thiếu lấy xuống...”
Hứa Mễ Nặc lập tức phản ứng kịp, lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai trộm chuông đưa tay nhặt mấy cánh hoa lấy trên mặt Viên Diệp Đình xuống, còn cả vệt nước!
Khăn giấy đâu? Đưa tôi để tôi lau! Sao nhà có tiền như Viên gia mà ngay cả một hộp khăn giấy cũng không có!
Dưới tình huống khẩn cấp, Hứa Mễ Nặc không nói hai lời đứng lên trực tiếp váy của mình khom người lau vệt nước trên mặt và trên trang phục cho Viên Diệp Đình, bên cạnh, quản gia vừa đi lấy khăn lông tới thấy cảnh tượng này, trực tiếp sửng sốt.
Chỉ thấy Hứa Mễ Nặc lấy một tư thế khom người vô cùng kỳ mập mờ đứng ở trước mặt Viên Diệp Đình, đang dùng vạt váy trắng như tuyết của mình nhanh chóng lướt qua mặt của Viên Diệp Đình, mà tầm mắt của Viên Diệp Đình, không cao không thấp, vừa vặn nhìn thấy rõ phần ngực đang rộng mở của cô….
Ừ, quả nhiên như mình đoán, nhìn cũng không tệ lắm.
“Được rồi! Diệp thiếu! Tôi biết anh rất cảm kích tôi, nhưng anh tuyệt đối không cần đền ơn tôi, càng đừng hỏi tôi là ai, xin cứ gọi tôi là lôi phong!”
Hứa Mễ Nặc bi thảm phát hiện ra chất vải của chiếc váy này quá mức đặc biệt, chiếc váy của cô con mẹ nó chẳng thấm nữa! Hố cha(*) cũng không mang như vậy!
(*)坑爹: tiếng lóng thường sử dụng để châm biếm, chế giễu. Từ ngữ mạng “hố cha “ có nghĩa là tức giận, không hài lòng, là bị lừa dối, nhưng cũng chứa một chút ý nghĩa “không ép buộc” .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro