Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Cháu chính là n...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vậy, vậy tôi đi về trước.” Hứa Mễ Nặc vừa chạy vừa nói.
Thật ra thì cô còn có vũ khí cuối cùng có sức công phá ngang với cái quần chữ T thêu hình phượng hoàng kia, cô vốn nghĩ nếu chiếc quần chữ T kia không thể phát huy được hiệu quả phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng ông nội Viên, cô sẽ lấy vũ khí sắc bén có lực sát thương kia để hỗ trợ thăng cấp!
Nhưng nhìn vào Viên Diệp Đình vừa mới cứu cái mạng nhỏ của mình, hơn nữa Viên gia náo loạn ầm ĩ, nên cô cũng không lấy ra kích thích Viên lão gia nữa.
Hứa Mễ Nặc thầm nghĩ, mình đã hạ thủ lưu tình không có thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Viên Diệp Đình nghiêm nghị căn dặn cấp dưới điều tra kỹ chuyện này nên cũng không có thời gian quản cô. Mặc dù không đạt được mục đích khiến Viên lão gia ghét mình, nhưng Viên gia phát sinh chuyện lớn đến vậy, hẳn tạm thời không có tinh lực quan tâm đến chuyện làm chứng đính hôn gì gì đó, có thể kéo ngày nào hay ngày đấy vậy!
Viên Diệp Đình cau mày lại, rõ ràng là sự kiện bi thảm đột ngột xuất hiện này đã khiến anh rất khó chịu.
Hứa Mễ Nặc vốn có người hộ tống cô rời đi, sau khi suy nghĩ cô trở lại nói với Viên Diệp Đình: “Thật ra thì, trước khi vụ nổ diễn ra, tôi nhìn thấy một bé trai rất đẹp.”
“Bé trai?” Viên Diệp Đình nhìn về phía Hứa Mễ Nặc.
“Đúng, thằng bé rất gầy, dáng dấp vô cùng đẹp, da trắng đến nỗi như có thể bị ánh lửa xuyên thấu, lúc ấy dây dẫn còn đang cháy, nó đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào tôi.” Hứa Mễ Nặc nói.
Quả thật Hứa Mễ Nặc đã nhìn thấy một bé trai đẹp hoàng toàn không giống như là thiếu niên bình thường, thế nhưng một phần là lúc ấy cô đã bị dọa sợ, một phần là cảm thấy có thể trẻ con của nhà người có tiền đều lớn lên như vậy, Hứa Mễ Nặc vốn không muốn nói. Nhưng thấy dáng vẻ như không nghĩ ra của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc cảm thấy mặc kệ có phải là đầu mối hữu hiệu hay không cô cũng đều nói ra hết.
Hơn nữa, bây giờ nhớ lại ánh mắt của người thiếu niên kia nhìn mình, cũng đã khiến cho mình rợn cả tóc gáy.
“Người mà Lâm tiểu thư nói, có phải là Tiệp thiếu hay không?” Uất Trì nhanh chóng nói: “Khó trách có thể tránh thoát khỏi sự giám sát, đánh tráo pháp hoa.”
Viên Diệp Đình vừa nghe đến Tiệp thiếu, dường như anh cau mày càng chặt hơn, nhìn về phía Hứa Mễ Nặc: “Em chắc chắn không nhìn lầm?”
------------
“Vậy, vậy tôi đi về trước.” Hứa Mễ Nặc vừa chạy vừa nói.
Thật ra thì cô còn có vũ khí cuối cùng có sức công phá ngang với cái quần chữ T thêu hình phượng hoàng kia, cô vốn nghĩ nếu chiếc quần chữ T kia không thể phát huy được hiệu quả phá vỡ phòng tuyến cuối cùng trong lòng ông nội Viên, cô sẽ lấy vũ khí sắc bén có lực sát thương kia để hỗ trợ thăng cấp!
Nhưng nhìn vào Viên Diệp Đình vừa mới cứu cái mạng nhỏ của mình, hơn nữa Viên gia náo loạn ầm ĩ, nên cô cũng không lấy ra kích thích Viên lão gia nữa.
Hứa Mễ Nặc thầm nghĩ, mình đã hạ thủ lưu tình không có thừa dịp cháy nhà mà hôi của.
Viên Diệp Đình nghiêm nghị căn dặn cấp dưới điều tra kỹ chuyện này nên cũng không có thời gian quản cô. Mặc dù không đạt được mục đích khiến Viên lão gia ghét mình, nhưng Viên gia phát sinh chuyện lớn đến vậy, hẳn tạm thời không có tinh lực quan tâm đến chuyện làm chứng đính hôn gì gì đó, có thể kéo ngày nào hay ngày đấy vậy!
Viên Diệp Đình cau mày lại, rõ ràng là sự kiện bi thảm đột ngột xuất hiện này đã khiến anh rất khó chịu.
Hứa Mễ Nặc vốn có người hộ tống cô rời đi, sau khi suy nghĩ cô trở lại nói với Viên Diệp Đình: “Thật ra thì, trước khi vụ nổ diễn ra, tôi nhìn thấy một bé trai rất đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bé trai?” Viên Diệp Đình nhìn về phía Hứa Mễ Nặc.
“Đúng, thằng bé rất gầy, dáng dấp vô cùng đẹp, da trắng đến nỗi như có thể bị ánh lửa xuyên thấu, lúc ấy dây dẫn còn đang cháy, nó đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm vào tôi.” Hứa Mễ Nặc nói.
Quả thật Hứa Mễ Nặc đã nhìn thấy một bé trai đẹp hoàng toàn không giống như là thiếu niên bình thường, thế nhưng một phần là lúc ấy cô đã bị dọa sợ, một phần là cảm thấy có thể trẻ con của nhà người có tiền đều lớn lên như vậy, Hứa Mễ Nặc vốn không muốn nói. Nhưng thấy dáng vẻ như không nghĩ ra của Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc cảm thấy mặc kệ có phải là đầu mối hữu hiệu hay không cô cũng đều nói ra hết.
Hơn nữa, bây giờ nhớ lại ánh mắt của người thiếu niên kia nhìn mình, cũng đã khiến cho mình rợn cả tóc gáy.
“Người mà Lâm tiểu thư nói, có phải là Tiệp thiếu hay không?” Uất Trì nhanh chóng nói: “Khó trách có thể tránh thoát khỏi sự giám sát, đánh tráo pháp hoa.”
Viên Diệp Đình vừa nghe đến Tiệp thiếu, dường như anh cau mày càng chặt hơn, nhìn về phía Hứa Mễ Nặc: “Em chắc chắn không nhìn lầm?”
------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro