Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Em đang tích đứ...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hứa Mễ Nặc đang định lắc đầu, chợt nhớ tới tấm thẻ Viên Diệp Đình đưa cô trước khi xuống xe, vội vã hai tay dâng thẻ ra trước mặt Sở Tình Nhu.
Sở Tình Nhu cầm thẻ lên, cẩn thận quan sát. Hứa Mễ Nặc lặp lại lời mà Viên Diệp Đình nói: “Diệp thiếu bảo tấm thẻ này là thẻ không giới hạn, hy vọng có thể cho em chút ưu thế của Thiếu phu nhân nhà họ Viên.”
“Không giới hạn? Em chắc chắn?”
Sở Tình Nhu không bình tĩnh nổi nữa, ba chữ không giới hạn có ý nghĩa gì a? nghĩa là có thể cà cà cà! Mua mua mua!
Không đúng! Thẻ này chỉ có thể cà thẻ hay là có thể lấy được tiền nữa? nghĩ đến điểm này, Sở Tình Nhu không nói hai lời túm lấy tay Hứa Mễ Nặc kéo cô cuống cuồng chạy ra ngoài.
Tất cả khách hàng của quán cà phê đều nhìn thấy hai mĩ nữ chạy vụt ra ngoài không chút hình tượng nào, nếu như nhìn kĩ có thể thấy trong tay mĩ nữ chạy trước cầm tấm thẻ kim loại màu đen bóng loáng...
“Học, học tỷ chị chậm chút đi! Chân em sắp đứt rồi!”
Hứa Mễ Nặc không biết cô ấy muốn dẫn cô đến đâu, chỉ biết lúc này tốc độ của Sở Tình Nhu còn nhanh hơn cả lúc kéo cô đi bắt gian!
“Đến rồi!”
Sở Tình Nhu đi đến cây ATM gần nhất, buông tay Hứa Mễ Nặc. Đồng thời Hứa Mễ Nặc sau lưng vì mất đi lực kéo mà ngã oạch xuống đất.
“Sở Tình Nhu...”
“Xem này, thẻ này thậm chí không cần mật mã! Nhét thẻ...chọn số tiền, chị thật sự có thể lấy được tiền!”
Trong tay cầm một xấp tiền giá trị lớn, hai mắt Sở Tình Nhu lóe lên tia sáng, bỗng nghĩ ra điều gì đó, bấm mấy nút quay về một giao diện, lựa chọn hoạt động chuyển khoản.
Rốt cuộc Hứa Mễ Nặc hiểu ra Sở Tình Nhu đang muốn làm gì, ngón tay nhanh như chớp ấn vào nút lấy thẻ, đồng thời che cơ thể ở trước mặt Sở Tình Nhu, rút tấm thẻ kia ra cầm chặt trong tay.
“Hứa Mễ Nặc! Em biết em đang làm gì không?”
Sở Tình Nhu tức giận đỏ bừng mặt, vươn tay muốn đoạt lại tấm thẻ kia! Có trời mới biết vừa nãy cô kiểm tra số tiền không đếm nổi số không a! Dù trong vòng một tuần liêc tục lấy phí chia tay của hai mươi mấy bạn trai trung niên cũng không bằng a!
Có điều, hai mươi năm sau, có lẽ tuổi cô ta chỉ có thể đi tìm mấy ông già bảy tám mươi.
“Sở Tình Nhu, chị biết chị đang làm gì không!”
Hứa Mễ Nặc hỏi vặn lại, nhét tấm thẻ kia vào trong túi quần, xoay người chạy mấy bước, cách xa cây ATM.
“Em lập tức rút nhiều tiền như vậy, chắc chắn Diệp thiếu sẽ nghi ngờ! Sẽ cảm thấy em là một người phụ nữ thèm hơi tiền!”
Hứa Mễ Nặc cũng không hiểu tại sao bản thân lại để ý cái nhìn của Viên Diệp Đình, nói tóm lại trong lòng cô có một giọng nói vang lên, không thể để Viên Diệp Đình cảm thấy cô giống những người phụ nữ khác, chỉ vì tiền!
“Mễ Nặc, chúng ta quen biết bao năm như vậy, chị cũng vì tốt cho em, em không suy nghĩ cho bản thân em cũng phải suy nghĩ cho mẹ em, ngẫm lại mấy năm nay một mình bà ấy nuôi em cũng không dề dàng gì mà!”
Nghe Sở Tình Nhu nói, Hứa Mễ Nặc không kìm được hồi tưởng lại mấy năm nay.
Nhưng dù nghĩ thế nào cũng chỉ có những kí ức Vi Liễu ra ngoài đánh mạt chược một ngày một đêm, khi cô tan học trở về phải ngồi xổm trước kia đói bụng chờ trời sáng...
Hứa Mễ Nặc đang định lắc đầu, chợt nhớ tới tấm thẻ Viên Diệp Đình đưa cô trước khi xuống xe, vội vã hai tay dâng thẻ ra trước mặt Sở Tình Nhu.
Sở Tình Nhu cầm thẻ lên, cẩn thận quan sát. Hứa Mễ Nặc lặp lại lời mà Viên Diệp Đình nói: “Diệp thiếu bảo tấm thẻ này là thẻ không giới hạn, hy vọng có thể cho em chút ưu thế của Thiếu phu nhân nhà họ Viên.”
“Không giới hạn? Em chắc chắn?”
Sở Tình Nhu không bình tĩnh nổi nữa, ba chữ không giới hạn có ý nghĩa gì a? nghĩa là có thể cà cà cà! Mua mua mua!
Không đúng! Thẻ này chỉ có thể cà thẻ hay là có thể lấy được tiền nữa? nghĩ đến điểm này, Sở Tình Nhu không nói hai lời túm lấy tay Hứa Mễ Nặc kéo cô cuống cuồng chạy ra ngoài.
Tất cả khách hàng của quán cà phê đều nhìn thấy hai mĩ nữ chạy vụt ra ngoài không chút hình tượng nào, nếu như nhìn kĩ có thể thấy trong tay mĩ nữ chạy trước cầm tấm thẻ kim loại màu đen bóng loáng...
“Học, học tỷ chị chậm chút đi! Chân em sắp đứt rồi!”
Hứa Mễ Nặc không biết cô ấy muốn dẫn cô đến đâu, chỉ biết lúc này tốc độ của Sở Tình Nhu còn nhanh hơn cả lúc kéo cô đi bắt gian!
“Đến rồi!”
Sở Tình Nhu đi đến cây ATM gần nhất, buông tay Hứa Mễ Nặc. Đồng thời Hứa Mễ Nặc sau lưng vì mất đi lực kéo mà ngã oạch xuống đất.
“Sở Tình Nhu...”
“Xem này, thẻ này thậm chí không cần mật mã! Nhét thẻ...chọn số tiền, chị thật sự có thể lấy được tiền!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tay cầm một xấp tiền giá trị lớn, hai mắt Sở Tình Nhu lóe lên tia sáng, bỗng nghĩ ra điều gì đó, bấm mấy nút quay về một giao diện, lựa chọn hoạt động chuyển khoản.
Rốt cuộc Hứa Mễ Nặc hiểu ra Sở Tình Nhu đang muốn làm gì, ngón tay nhanh như chớp ấn vào nút lấy thẻ, đồng thời che cơ thể ở trước mặt Sở Tình Nhu, rút tấm thẻ kia ra cầm chặt trong tay.
“Hứa Mễ Nặc! Em biết em đang làm gì không?”
Sở Tình Nhu tức giận đỏ bừng mặt, vươn tay muốn đoạt lại tấm thẻ kia! Có trời mới biết vừa nãy cô kiểm tra số tiền không đếm nổi số không a! Dù trong vòng một tuần liêc tục lấy phí chia tay của hai mươi mấy bạn trai trung niên cũng không bằng a!
Có điều, hai mươi năm sau, có lẽ tuổi cô ta chỉ có thể đi tìm mấy ông già bảy tám mươi.
“Sở Tình Nhu, chị biết chị đang làm gì không!”
Hứa Mễ Nặc hỏi vặn lại, nhét tấm thẻ kia vào trong túi quần, xoay người chạy mấy bước, cách xa cây ATM.
“Em lập tức rút nhiều tiền như vậy, chắc chắn Diệp thiếu sẽ nghi ngờ! Sẽ cảm thấy em là một người phụ nữ thèm hơi tiền!”
Hứa Mễ Nặc cũng không hiểu tại sao bản thân lại để ý cái nhìn của Viên Diệp Đình, nói tóm lại trong lòng cô có một giọng nói vang lên, không thể để Viên Diệp Đình cảm thấy cô giống những người phụ nữ khác, chỉ vì tiền!
“Mễ Nặc, chúng ta quen biết bao năm như vậy, chị cũng vì tốt cho em, em không suy nghĩ cho bản thân em cũng phải suy nghĩ cho mẹ em, ngẫm lại mấy năm nay một mình bà ấy nuôi em cũng không dề dàng gì mà!”
Nghe Sở Tình Nhu nói, Hứa Mễ Nặc không kìm được hồi tưởng lại mấy năm nay.
Nhưng dù nghĩ thế nào cũng chỉ có những kí ức Vi Liễu ra ngoài đánh mạt chược một ngày một đêm, khi cô tan học trở về phải ngồi xổm trước kia đói bụng chờ trời sáng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro