Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Khóc lóc lăn lộ...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe thấy Hứa Mễ Nặc thoải mái thừa nhận, Viên Diệp Đình lại ngẩn ra không xác định được mục đích của cô.
“Cô hỏi cái này làm gì?” Biểu cảm của Viên Diệp Đình âm trầm hỏi.
“Hiếu kỳ a, mọi người đều nói Di Ái Chi Tâm là vật gia truyền của nhà họ Viên, trước đây không có điều kiện chỉ được nhìn qua tivi, bây giờ chẳng phải tôi đã vào được tận đây rồi sao! Cho nên muốn tự mắt nhìn, tự giám định và thưởng thức!”
Đây là lý do Hứa Mễ Nặc đã sớm nghĩ xong.
Trước kia, bởi vì cô muốn ly hôn mà náo loạn với Viên Diệp Đình như vậy, cô đâu thể không biết xấu hổ mà hỏi thẳng a, không thể làm gì khác hơn là trải qua đủ mọi thủ đoạn nói bóng nói gió, để anh hắn tới hỏi thẳng cô, sau đó lấy lý do như lẽ đương nhiên ra.
Ai, Hứa Mễ Nặc cảm thấy bản thân thật đúng là quá thông minh, làm sao bây giờ? Quá khổ não.
Viên Diệp Đình nhìn Hứa Mễ Nặc bình tĩnh giải thích, hiển nhiên không tin, nhưng lại không tìm được lý do nghi ngờ.
Nếu suy xét dựa trên người bình thường, lý do này rất đáng tin. Hàng năm người vì nghe danh mà đến, muốn nhìn thấy Di Ái Chi Tâm cũng không phải ít. Nhưng không hiểu sao những lời này từ miệng Hứa Mễ Nặc nói ra, Viên Diệp Đình lại cảm thấy có vấn đề rất lớn.
“Để sau hãy nói.” Viên Diệp Đình lạnh nhạt nhả ra một câu, gác vấn đề lại.
“Ai da, tại sao phải để sau hãy nói a? Tôi sắp tò mò muốn chết rồi, để tôi nhìn chút đi!” Mắt thấy Viên Diệp Đình có vẻ đang suy nghĩ, ai ngờ kết quả cuối cùng lại thành như thế, Hứa Mễ Nặc dĩ nhiên không chịu.
Viên Diệp Đình nhìn cô, không nói gì.
“Viên thiếu? Viên ca? Ông chủ Viên?” Hứa Mễ Nặc thử gọi mấy tiếng.
Nhưng dường như Viên Diệp Đình đã quyết định rồi.
Hứa Mễ Nặc vừa nản lòng vừa tức giận. Quỷ hẹp hòi, người khác muốn xem thì tận tay dâng ra, tôi muốn xem thì đủ loại không muốn không nên. Tôi xin anh, tôi mới là vợ anh biết không?!
Sở dĩ nói như vậy bởi vì mấy ngày qua tuy không nghe được tin tức gì của Di Ái Chi Tâm, nhưng Hứa Mễ Nặc biết, Di Ái Chi Tâm này vốn là Viên Diệp Đình chuẩn bị đưa cho Ninh Nhược Phồn tiểu thư!
Dĩ nhiên câu này không thể nói ra miệng, ngay cả Hứa Mễ Nặc đang oán thầm mà còn thấy chua chua.
Cô lắc đầu, bỏ qua mọi suy nghĩ ngoài lề, bắt đầu nỗ lực nghĩ cách để Viên thiếu đồng ý cho cô nhìn ngắm viên đá quý nổi tiếng thế giới này.
Nhưng Viên thiếu mềm cứng đều không ăn, nước đổ lá khoai.
Hứa Mễ Nặc hơi tức giận, nói hồi lâu cũng vô ích, rốt cuộc tên này sao vậy! Phong độ bị chó gặm hết rồi à? Chó cũng không kén chọn như thế a?!
Hứa Mễ Nặc vừa uống nước bổ sung thể lực, vừa ai oán nghĩ.
Viên Diệp Đình nhìn bóng lưng mất mát của Hứa Mễ Nặc, chợt có chút không nỡ, nói: “Cũng không phải không được, chỉ cần cô ngoan ngoãn chút.”
Cô ấy là vợ của mình, bị từ chối nhiều như vậy cũng không hay.
Chỉ liếc mắt nhìn chắc không sao.
Nhận ra bản thân đang đặt Hứa Mễ Nặc vào vị trí con dâu nhà họ Viên, Viên Diệp Đình hơi kinh ngạc, bắt đầu từ khi nào anh lại có ý nghĩ biến giả thành thật như vậy, anh không khỏi giật mình.
Mà Hứa Mễ Nặc vừa uống nước xong, dự định nghỉ ngơi lấy sức để tiếp tục gửi viên đạn bọc đường thứ hai thì bị lời của anh làm cho vui sướng. Thật đúng là hạn hán gặp mưa rào mà.
Nhìn xem, Viên tổng thật hào phóng!
Nghe thấy Hứa Mễ Nặc thoải mái thừa nhận, Viên Diệp Đình lại ngẩn ra không xác định được mục đích của cô.
“Cô hỏi cái này làm gì?” Biểu cảm của Viên Diệp Đình âm trầm hỏi.
“Hiếu kỳ a, mọi người đều nói Di Ái Chi Tâm là vật gia truyền của nhà họ Viên, trước đây không có điều kiện chỉ được nhìn qua tivi, bây giờ chẳng phải tôi đã vào được tận đây rồi sao! Cho nên muốn tự mắt nhìn, tự giám định và thưởng thức!”
Đây là lý do Hứa Mễ Nặc đã sớm nghĩ xong.
Trước kia, bởi vì cô muốn ly hôn mà náo loạn với Viên Diệp Đình như vậy, cô đâu thể không biết xấu hổ mà hỏi thẳng a, không thể làm gì khác hơn là trải qua đủ mọi thủ đoạn nói bóng nói gió, để anh hắn tới hỏi thẳng cô, sau đó lấy lý do như lẽ đương nhiên ra.
Ai, Hứa Mễ Nặc cảm thấy bản thân thật đúng là quá thông minh, làm sao bây giờ? Quá khổ não.
Viên Diệp Đình nhìn Hứa Mễ Nặc bình tĩnh giải thích, hiển nhiên không tin, nhưng lại không tìm được lý do nghi ngờ.
Nếu suy xét dựa trên người bình thường, lý do này rất đáng tin. Hàng năm người vì nghe danh mà đến, muốn nhìn thấy Di Ái Chi Tâm cũng không phải ít. Nhưng không hiểu sao những lời này từ miệng Hứa Mễ Nặc nói ra, Viên Diệp Đình lại cảm thấy có vấn đề rất lớn.
“Để sau hãy nói.” Viên Diệp Đình lạnh nhạt nhả ra một câu, gác vấn đề lại.
“Ai da, tại sao phải để sau hãy nói a? Tôi sắp tò mò muốn chết rồi, để tôi nhìn chút đi!” Mắt thấy Viên Diệp Đình có vẻ đang suy nghĩ, ai ngờ kết quả cuối cùng lại thành như thế, Hứa Mễ Nặc dĩ nhiên không chịu.
Viên Diệp Đình nhìn cô, không nói gì.
“Viên thiếu? Viên ca? Ông chủ Viên?” Hứa Mễ Nặc thử gọi mấy tiếng.
Nhưng dường như Viên Diệp Đình đã quyết định rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Mễ Nặc vừa nản lòng vừa tức giận. Quỷ hẹp hòi, người khác muốn xem thì tận tay dâng ra, tôi muốn xem thì đủ loại không muốn không nên. Tôi xin anh, tôi mới là vợ anh biết không?!
Sở dĩ nói như vậy bởi vì mấy ngày qua tuy không nghe được tin tức gì của Di Ái Chi Tâm, nhưng Hứa Mễ Nặc biết, Di Ái Chi Tâm này vốn là Viên Diệp Đình chuẩn bị đưa cho Ninh Nhược Phồn tiểu thư!
Dĩ nhiên câu này không thể nói ra miệng, ngay cả Hứa Mễ Nặc đang oán thầm mà còn thấy chua chua.
Cô lắc đầu, bỏ qua mọi suy nghĩ ngoài lề, bắt đầu nỗ lực nghĩ cách để Viên thiếu đồng ý cho cô nhìn ngắm viên đá quý nổi tiếng thế giới này.
Nhưng Viên thiếu mềm cứng đều không ăn, nước đổ lá khoai.
Hứa Mễ Nặc hơi tức giận, nói hồi lâu cũng vô ích, rốt cuộc tên này sao vậy! Phong độ bị chó gặm hết rồi à? Chó cũng không kén chọn như thế a?!
Hứa Mễ Nặc vừa uống nước bổ sung thể lực, vừa ai oán nghĩ.
Viên Diệp Đình nhìn bóng lưng mất mát của Hứa Mễ Nặc, chợt có chút không nỡ, nói: “Cũng không phải không được, chỉ cần cô ngoan ngoãn chút.”
Cô ấy là vợ của mình, bị từ chối nhiều như vậy cũng không hay.
Chỉ liếc mắt nhìn chắc không sao.
Nhận ra bản thân đang đặt Hứa Mễ Nặc vào vị trí con dâu nhà họ Viên, Viên Diệp Đình hơi kinh ngạc, bắt đầu từ khi nào anh lại có ý nghĩ biến giả thành thật như vậy, anh không khỏi giật mình.
Mà Hứa Mễ Nặc vừa uống nước xong, dự định nghỉ ngơi lấy sức để tiếp tục gửi viên đạn bọc đường thứ hai thì bị lời của anh làm cho vui sướng. Thật đúng là hạn hán gặp mưa rào mà.
Nhìn xem, Viên tổng thật hào phóng!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro