Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Nhất định phải...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mạc Tinh Nhu đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc dài ra sau mang tai, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản mát ra phong tình, đến nỗi ngay cả phụ nữ cũng hận không thể đẩy ngã cô ấy xuống!
Giọng nói như lê hoa đái vũ trong gió phiêu tán vẻ yếu ớt, nhưng trong đó lại mang theo nét dịu dàng như nước: “Sao chị có thể bỏ rơi mặc kệ em chứ? Mễ Nặc của chị.”
“Vừa rồi chị không nhận ra em, cũng không muốn em bị lão Dương nhìn thấy, nhỡ lần tới chúng ta đi bắt gian bị lão ấy nhận ra thì sao.”
“Hu hu hu! Học tỷ!” Chị đúng là đặc biệt lo xa nghĩ rộng!
Bắt gian một lần đã hố mình thành như thế này, lại còn không quên tính kế hoạch tiếp theo từng giây từng phút!
Tuy nhiên, học tỷ không vứt bỏ mình, đây là may mắn lớn nhất trong ngày hôm nay rồi.
Hứa Mễ Nặc cũng không nhịn được nữa nhào về phía Mạc Tinh Nhu, ngay lúc cô giang hai cánh tay ra nhào về phía Mạc Tinh Nhu, cô như cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa lớn nhất, những ủy khuất lúc trước đều đã không tính là ủy khuất nữa rồi.
Ngọa tào! Đây là tình huống gì vậy! Sao Mạc Tinh Nhu lại đột nhiên biến mất! A a! Cô không dừng bước chân lại được! Đừng!
Bịch, Hứa Mễ Nặc rất không có hình tượng trực tiếp nhào về phía trước, vốn muốn ôm Mạc Tinh Nhu, kết quả lại ôm phải cột đèn sau lưng cô ấy, lỗ mũi bị đập vào cột đèn, đau đến nỗi lần này nước mắt của cô thật sự ứa ra!
Mạc Tinh Nhu xoa xoa trán, sau khi nhìn xung quanh để chắc chắn không có người quen, cô ấy mới lên trước kéo Hứa Mễ Nặc dậy: “Mễ Nặc, em có thể khiêm tốn đi được không, nơi này chính là nơi công cộng, khu thương mại trung tâm thành phố.”
Cuối cùng, cô bỗng sát lại gần Hứa Mễ Nặc thấp giọng bồi thêm một câu: “Phu nhân của rất nhiều bạn trai trước kia của chị đều thích tới đây mua đồ, em đừng để cho bọn họ chú ý tới chị.”
“Học tỷ, chúng ta qua bên kia rồi nói tiếp.” Hứa Mễ Nặc cố nén cơn đau, khóe mắt còn vương mấy giọt lệ, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn rõ tình thế, dẫu sao mỗi lần bắt gian, gần như là lần nào cô cũng tham dự!
Nếu như, nếu như ngày đó Bà xã của Hải Đại Đản không dẫn theo một đoàn bà bác đánh tới, cô cũng sẽ không bị Viên Diệp Đình bắt lại!
Góc trong cùng của quán cà phê Mạn Ba, Hứa Mễ Nặc và Mạc Tinh Nhu theo thứ tự ngồi xuống, sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ uống lên, Mạc Tinh Nhu còn không quên dặn dò: “Anh đẹp trai, nếu lát nữa có khách tới thì đừng dẫn qua bên này nhé! Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với nhau.”
Sau khi nói xong, cô ấy tùy ý ném một ánh mắt quyến rũ qua, nhân viên phục vụ kia nhìn đến ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần thì liên tục bảo đảm nhất định sẽ để xung quanh chu vi năm mét cách bàn các cô, tuyệt đối sẽ không có người ngồi xuống!
“Được rồi, nói đi, tối hôm qua thế nào? Lão gia có lập tức bảo người vứt em ra hay không? Hay là Diệp thiếu tự mình ra tay?”
Mạc Tinh Nhu bưng cà phê lên, thanh lịch mà lại quyến rũ nhấp một ngụm.
“Em em em em, em và Viên Diệp Đình đã lĩnh chứng rồi!”
“Phụt!”
Mạc Tinh Nhu không nhịn được, trực tiếp phun cà phê trong miệng lên trên mặt của Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc vốn đang đang đau khổ cần người an ủi không tránh né kịp, hứng toàn bộ số cà phê cô ấy phun ra.
------------
Mạc Tinh Nhu đưa tay nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc dài ra sau mang tai, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản mát ra phong tình, đến nỗi ngay cả phụ nữ cũng hận không thể đẩy ngã cô ấy xuống!
Giọng nói như lê hoa đái vũ trong gió phiêu tán vẻ yếu ớt, nhưng trong đó lại mang theo nét dịu dàng như nước: “Sao chị có thể bỏ rơi mặc kệ em chứ? Mễ Nặc của chị.”
“Vừa rồi chị không nhận ra em, cũng không muốn em bị lão Dương nhìn thấy, nhỡ lần tới chúng ta đi bắt gian bị lão ấy nhận ra thì sao.”
“Hu hu hu! Học tỷ!” Chị đúng là đặc biệt lo xa nghĩ rộng!
Bắt gian một lần đã hố mình thành như thế này, lại còn không quên tính kế hoạch tiếp theo từng giây từng phút!
Tuy nhiên, học tỷ không vứt bỏ mình, đây là may mắn lớn nhất trong ngày hôm nay rồi.
Hứa Mễ Nặc cũng không nhịn được nữa nhào về phía Mạc Tinh Nhu, ngay lúc cô giang hai cánh tay ra nhào về phía Mạc Tinh Nhu, cô như cảm thấy mình đã tìm được chỗ dựa lớn nhất, những ủy khuất lúc trước đều đã không tính là ủy khuất nữa rồi.
Ngọa tào! Đây là tình huống gì vậy! Sao Mạc Tinh Nhu lại đột nhiên biến mất! A a! Cô không dừng bước chân lại được! Đừng!
Bịch, Hứa Mễ Nặc rất không có hình tượng trực tiếp nhào về phía trước, vốn muốn ôm Mạc Tinh Nhu, kết quả lại ôm phải cột đèn sau lưng cô ấy, lỗ mũi bị đập vào cột đèn, đau đến nỗi lần này nước mắt của cô thật sự ứa ra!
Mạc Tinh Nhu xoa xoa trán, sau khi nhìn xung quanh để chắc chắn không có người quen, cô ấy mới lên trước kéo Hứa Mễ Nặc dậy: “Mễ Nặc, em có thể khiêm tốn đi được không, nơi này chính là nơi công cộng, khu thương mại trung tâm thành phố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, cô bỗng sát lại gần Hứa Mễ Nặc thấp giọng bồi thêm một câu: “Phu nhân của rất nhiều bạn trai trước kia của chị đều thích tới đây mua đồ, em đừng để cho bọn họ chú ý tới chị.”
“Học tỷ, chúng ta qua bên kia rồi nói tiếp.” Hứa Mễ Nặc cố nén cơn đau, khóe mắt còn vương mấy giọt lệ, nhưng vẫn nhanh chóng nhìn rõ tình thế, dẫu sao mỗi lần bắt gian, gần như là lần nào cô cũng tham dự!
Nếu như, nếu như ngày đó Bà xã của Hải Đại Đản không dẫn theo một đoàn bà bác đánh tới, cô cũng sẽ không bị Viên Diệp Đình bắt lại!
Góc trong cùng của quán cà phê Mạn Ba, Hứa Mễ Nặc và Mạc Tinh Nhu theo thứ tự ngồi xuống, sau khi nhân viên phục vụ đưa đồ uống lên, Mạc Tinh Nhu còn không quên dặn dò: “Anh đẹp trai, nếu lát nữa có khách tới thì đừng dẫn qua bên này nhé! Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với nhau.”
Sau khi nói xong, cô ấy tùy ý ném một ánh mắt quyến rũ qua, nhân viên phục vụ kia nhìn đến ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần thì liên tục bảo đảm nhất định sẽ để xung quanh chu vi năm mét cách bàn các cô, tuyệt đối sẽ không có người ngồi xuống!
“Được rồi, nói đi, tối hôm qua thế nào? Lão gia có lập tức bảo người vứt em ra hay không? Hay là Diệp thiếu tự mình ra tay?”
Mạc Tinh Nhu bưng cà phê lên, thanh lịch mà lại quyến rũ nhấp một ngụm.
“Em em em em, em và Viên Diệp Đình đã lĩnh chứng rồi!”
“Phụt!”
Mạc Tinh Nhu không nhịn được, trực tiếp phun cà phê trong miệng lên trên mặt của Hứa Mễ Nặc, Hứa Mễ Nặc vốn đang đang đau khổ cần người an ủi không tránh né kịp, hứng toàn bộ số cà phê cô ấy phun ra.
------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro