Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Nhiệm vụ mới (1...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ăn uống no say, quả thật mấy ngày sau Hứa Mễ Nặc sống an phận thủ thường, Viên Diệp Đình đã nói rõ ra như vậy, tự nhiên là Hứa Mễ Nặc cũng chỉ có thể tuyệt vọng từ bỏ chuyện ly dị này,.
Bây giờ cô chỉ khẩn cầu lúc ngủ mình có thể ngậm miệng lại, cố gắng che giấu thân phận của mình, đừng để Viên Diệp Đình nhận ra được có gì đó không đúng, như vậy cô mới còn có thể sống sót ra khỏi Viên gia.
Mà trước đó thì sao, cô sẽ vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của Viên gia duy nhất, khụ, nữ chủ nhân quang minh chính đại.
Vì vậy, Hứa Mễ Nặc vui vẻ hưởng thụ cuộc sống sâu gạo mà nữ chủ nhân nên có!
“Thật là thoải mái, chẳng cần phải làm gì, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống. Mày nói xem, nếu không, sao mọi người đều thích có nhiều tiền chứ! Đúng là thứ tốt à!” Lúc này, Hứa Mễ Nặc đang nằm ở trong vườn hoa, ngâm nga mấy câu hát, phơi nắng, uống trà buổi chiều, tận hưởng cuộc sống thoải mái.
Ngay lúc cô duỗi người, chuẩn bị đổi sang mặt khác để phơi nắng, tiếng chuông điện thoại di động dành riêng reo lên.
Đó là cuộc điện thoại đặc biệt không thể bỏ qua, Hứa Mễ Nặc bật dậy khỏi ghế phơi nắng, lục lọi tìm điện thoại di động khắp nơi.
Tìm quanh tìm quẩn, mới rút nó ra từ trong túi của mình, cuộc sống quá an nhàn, người cũng ngu đi.
Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt ấn nút nhận cuộc gọi, bên tai truyền tới giọng nữ, nói: “angel, how are you? Tôi nhớ bạn muốn chết!”
Câu cuối cùng kia, còn cố gắng cao giọng kéo dài, thiếu chút nữa làm Hứa Mễ Nặc móc hết cả cơm ăn đêm qua ra: “Chào Sun, Có phải cô xem quá nhiều gala lễ hội mùa xuân hay không? Sao cách nói chuyện lại giống như cách nói của vùng đông bắc quá vậy?”
Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng nói của Hứa Mễ Nặc thì càng hưng phấn hơn: “Angel, cô không biết đâu, gần đây tôi phát hiện ra nói như thế này rất thú vị! Cô không cảm thấy giọng nói của tôi đặc biệt hay hơn sao?”
Nói xong, cô ấy còn đặc biệt biểu diễn mấy câu mà mình cảm thấy tự học đặc biệt giống cho Hứa Mễ Nặc đánh giá.
Hứa Mễ Nặc bị mấy câu nói vùng đông bắc tây không ra tây mà ta không ra ta của cô ấy làm cho thiếu chút nữa là nội thương ở trong lòng, vì vậy cô bi phẫn mắng: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng nói nhảm nữa!”
Được rồi, cũng để cho cô ấy nghe, giọng chuẩn vùng đông bắc của Hứa Mễ Nặc.
“Oa, angel, cô nói rất hay rất có tinh túy a.” Sun ở bên đầu điện thoại kia kinh ngạc khen ngợi.
“Đấy, đừng nói nhảm nữa, mau nói đi, lần này bảo tôi làm gì!” đầu tiên là Hứa Mễ Nặc phồng mũi tự sướng, sau đó lại tỉnh táo bắt đầu đi vào đề tài chính.
“Được rồi, angel, tôi không thể không nói, hợp tác với cô chẳng vui vẻ gì cả, đùa giỡn cũng không được đùa bỡn!” Bên kia, sun cũng kết thúc lời đùa giỡn, Hứa Mễ Nặc có thể nghe được tiếng lật tư liệu của cô ấy ở bên kia.
Ăn uống no say, quả thật mấy ngày sau Hứa Mễ Nặc sống an phận thủ thường, Viên Diệp Đình đã nói rõ ra như vậy, tự nhiên là Hứa Mễ Nặc cũng chỉ có thể tuyệt vọng từ bỏ chuyện ly dị này,.
Bây giờ cô chỉ khẩn cầu lúc ngủ mình có thể ngậm miệng lại, cố gắng che giấu thân phận của mình, đừng để Viên Diệp Đình nhận ra được có gì đó không đúng, như vậy cô mới còn có thể sống sót ra khỏi Viên gia.
Mà trước đó thì sao, cô sẽ vẫn là nữ chủ nhân duy nhất của Viên gia duy nhất, khụ, nữ chủ nhân quang minh chính đại.
Vì vậy, Hứa Mễ Nặc vui vẻ hưởng thụ cuộc sống sâu gạo mà nữ chủ nhân nên có!
“Thật là thoải mái, chẳng cần phải làm gì, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống. Mày nói xem, nếu không, sao mọi người đều thích có nhiều tiền chứ! Đúng là thứ tốt à!” Lúc này, Hứa Mễ Nặc đang nằm ở trong vườn hoa, ngâm nga mấy câu hát, phơi nắng, uống trà buổi chiều, tận hưởng cuộc sống thoải mái.
Ngay lúc cô duỗi người, chuẩn bị đổi sang mặt khác để phơi nắng, tiếng chuông điện thoại di động dành riêng reo lên.
Đó là cuộc điện thoại đặc biệt không thể bỏ qua, Hứa Mễ Nặc bật dậy khỏi ghế phơi nắng, lục lọi tìm điện thoại di động khắp nơi.
Tìm quanh tìm quẩn, mới rút nó ra từ trong túi của mình, cuộc sống quá an nhàn, người cũng ngu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Mễ Nặc khóc không ra nước mắt ấn nút nhận cuộc gọi, bên tai truyền tới giọng nữ, nói: “angel, how are you? Tôi nhớ bạn muốn chết!”
Câu cuối cùng kia, còn cố gắng cao giọng kéo dài, thiếu chút nữa làm Hứa Mễ Nặc móc hết cả cơm ăn đêm qua ra: “Chào Sun, Có phải cô xem quá nhiều gala lễ hội mùa xuân hay không? Sao cách nói chuyện lại giống như cách nói của vùng đông bắc quá vậy?”
Giọng nữ ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng nói của Hứa Mễ Nặc thì càng hưng phấn hơn: “Angel, cô không biết đâu, gần đây tôi phát hiện ra nói như thế này rất thú vị! Cô không cảm thấy giọng nói của tôi đặc biệt hay hơn sao?”
Nói xong, cô ấy còn đặc biệt biểu diễn mấy câu mà mình cảm thấy tự học đặc biệt giống cho Hứa Mễ Nặc đánh giá.
Hứa Mễ Nặc bị mấy câu nói vùng đông bắc tây không ra tây mà ta không ra ta của cô ấy làm cho thiếu chút nữa là nội thương ở trong lòng, vì vậy cô bi phẫn mắng: “Có chuyện gì thì nói đi, đừng nói nhảm nữa!”
Được rồi, cũng để cho cô ấy nghe, giọng chuẩn vùng đông bắc của Hứa Mễ Nặc.
“Oa, angel, cô nói rất hay rất có tinh túy a.” Sun ở bên đầu điện thoại kia kinh ngạc khen ngợi.
“Đấy, đừng nói nhảm nữa, mau nói đi, lần này bảo tôi làm gì!” đầu tiên là Hứa Mễ Nặc phồng mũi tự sướng, sau đó lại tỉnh táo bắt đầu đi vào đề tài chính.
“Được rồi, angel, tôi không thể không nói, hợp tác với cô chẳng vui vẻ gì cả, đùa giỡn cũng không được đùa bỡn!” Bên kia, sun cũng kết thúc lời đùa giỡn, Hứa Mễ Nặc có thể nghe được tiếng lật tư liệu của cô ấy ở bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro