Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Tiện thể đi gặp...
Khốc Vựng Tại Xí Sở (Khóc Ngất Ở Nhà Xí)
2024-09-04 09:25:01
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Khẽ cắn răng, sắc mặt kìm nén như tôm bị luộc chín: “Cái đó, sau này anh không được đụng đến tôi. Chúng ta chỉ làm đám cưới giả. Anh không thể lấy bất cứ lý do gì để chiến tiện nghi của tôi!”
“A? Nói thí dụ như cái gì gọi là chiếm tiện nghi của cô chứ?”
Viên Diệp Đình cười, trông cực kỳ yêu nghiệt. Đặc biệt hơn tên yêu nghiệt này còn hơi nghiêng người về trước, như dính sát vào ngực Hứa Mễ Nặc đến nơi.
“Như thế này có tính hay không?”
Mặt Viên Diệp Đình càng thêm gần sát, hơi thở phả lên mặt Hứa Mễ Nặc, mang theo sự ấm áp khiến mặt cô càng đỏ hơn, cả người cũng cứng đờ.
“Hay là, làm như vậy. . .”
Bàn tay bất ngờ đỡ sau lưng cô khiến Hứa Mễ Nặc dính sát vào ngực anh. Hai người dính sát vào nhau.
Trước kia Hứa Mễ Nặc chưa từng quen biết ban trai, càng không hề trải qua việc tương tự. Cho dù đã đi theo Mạc Tình Nhu đi theo bắt gian không ít lần nhưng dù thế nào cô cũng chỉ chịu trách nhiệm chụp ảnh.
Thật ra thì cô chỉ là một thợ chụp ảnh ở chuyên mục văn nghệ.
“Tôi, tôi. . .Anh. . .”
Nhìn cô gái trước mặt khẩn trương đến mặt đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời. Trong đầu Viên Diệp Đình thoáng qua hình ảnh tươi trẻ của cô. Cho dù cuối cùng vì quá say mà anh ngủ mất nhưng cũng không thể ngăn anh nhớ về cảnh tượng hôm qua.
Nghĩ như vậy, chỗ nào đó cũng có phản ứng. Viên Diệp Đình có chút chột dạ. Anh thu bàn tay đang ôm Hứa Mễ Nặc, xoay người đưa lưng về phía cô, giọng nói có chút khác thường.
“Chỉ bằng vóc dáng của cô còn chưa đến mức thiếu gia tôi phải chiếm tiện nghi. Hơn nữa. . .cô cảm thấy tôi phải chiếm tiện nghi của người phụ nữ khác sao?”
A, cho dù câu nói này của anh không dễ nghe nhưng quả thật hình như vậy.
Bất kể thế nào, có thể đứng bên cạnh Diệp thiếu là mong ước của hàng ngàn vạn thiếu nữ và phụ nữ có chồng khác chưa kể tới việc họ cùng nằm trên giường.
Khụ khụ, tỉnh táo, tỉnh táo lại! Hứa Mễ Nặc, mày không thể vô sỉ thế được!
Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu, ưỡn ngực nói, mặt đầy chính khí: “Cũng may tôi không có cảm giác gì với Diệp thiếu cả! Cho nên, điều kiện này chắc hẳn Diệp thiếu nhất định sẽ đáp ứng!”
“Ký tên rồi thay quần áo xuống lầu đi!”
Viên Diệp Đình xoay người đi ra ngoài, anh vẫn luôn đưa lưng về Hứa Mễ Nặc. Nếu như lúc này Hứa Mễ Nặc lại xông lên ngăn cản anh nhất định sẽ phát hiện mặt anh cũng đỏ ửng như hệt Hứa Mễ Nặc.
Hơn nữa, chỗ nào đó vẫn không hề an phận mà vẫn cứng như lều vải. Chỉ vì vừa rồi mới có hành động mập mờ để cho vị thiếu gia nào đó vẫn không ngừng hồi tưởng cảm xúc mạnh mẽ tối qua.
Viên Diệp Đình ngồi ở chờ 20 phút trong phòng khách, lần thứ ba ngẩng đầu nhìn cầu thang vẫn không thấy bóng dáng Hứa Mễ Nặc, không kiềm chế được mà suy nghĩ, chẳng lẽ cô nhóc này nhảy từ tầng hai xuống sao?
“Lên tầng xem, kêu Hứa Mễ. . . thiếu phu nhân xuống lầu!”
Nếu đã lấy giấy đăng ký trước mặt ông cụ thì phải thay đổi cách xưng hô với cô nhóc kia, như vậy mới khiến ông cụ yên tâm.
“Vâng, thiếu gia!”
Quản gia gật đầu, xoay người, lập tức đi lên tầng, gõ cửa phòng. Kêu nhiều lần nhưng không có tiếng động gì, lúc quản gia định cầm chìa khóa mở cửa thì cuối cùng cửa cũng được mở ra.
“Thiếu phu nhân, cái này. . .”
Nhìn cách ăn mặc của Hứa Mễ Nặc, quản gia không thể tìm ngôn từ nào để tả xiết.
Khẽ cắn răng, sắc mặt kìm nén như tôm bị luộc chín: “Cái đó, sau này anh không được đụng đến tôi. Chúng ta chỉ làm đám cưới giả. Anh không thể lấy bất cứ lý do gì để chiến tiện nghi của tôi!”
“A? Nói thí dụ như cái gì gọi là chiếm tiện nghi của cô chứ?”
Viên Diệp Đình cười, trông cực kỳ yêu nghiệt. Đặc biệt hơn tên yêu nghiệt này còn hơi nghiêng người về trước, như dính sát vào ngực Hứa Mễ Nặc đến nơi.
“Như thế này có tính hay không?”
Mặt Viên Diệp Đình càng thêm gần sát, hơi thở phả lên mặt Hứa Mễ Nặc, mang theo sự ấm áp khiến mặt cô càng đỏ hơn, cả người cũng cứng đờ.
“Hay là, làm như vậy. . .”
Bàn tay bất ngờ đỡ sau lưng cô khiến Hứa Mễ Nặc dính sát vào ngực anh. Hai người dính sát vào nhau.
Trước kia Hứa Mễ Nặc chưa từng quen biết ban trai, càng không hề trải qua việc tương tự. Cho dù đã đi theo Mạc Tình Nhu đi theo bắt gian không ít lần nhưng dù thế nào cô cũng chỉ chịu trách nhiệm chụp ảnh.
Thật ra thì cô chỉ là một thợ chụp ảnh ở chuyên mục văn nghệ.
“Tôi, tôi. . .Anh. . .”
Nhìn cô gái trước mặt khẩn trương đến mặt đỏ bừng, lắp bắp không nói nên lời. Trong đầu Viên Diệp Đình thoáng qua hình ảnh tươi trẻ của cô. Cho dù cuối cùng vì quá say mà anh ngủ mất nhưng cũng không thể ngăn anh nhớ về cảnh tượng hôm qua.
Nghĩ như vậy, chỗ nào đó cũng có phản ứng. Viên Diệp Đình có chút chột dạ. Anh thu bàn tay đang ôm Hứa Mễ Nặc, xoay người đưa lưng về phía cô, giọng nói có chút khác thường.
“Chỉ bằng vóc dáng của cô còn chưa đến mức thiếu gia tôi phải chiếm tiện nghi. Hơn nữa. . .cô cảm thấy tôi phải chiếm tiện nghi của người phụ nữ khác sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A, cho dù câu nói này của anh không dễ nghe nhưng quả thật hình như vậy.
Bất kể thế nào, có thể đứng bên cạnh Diệp thiếu là mong ước của hàng ngàn vạn thiếu nữ và phụ nữ có chồng khác chưa kể tới việc họ cùng nằm trên giường.
Khụ khụ, tỉnh táo, tỉnh táo lại! Hứa Mễ Nặc, mày không thể vô sỉ thế được!
Hứa Mễ Nặc ngẩng đầu, ưỡn ngực nói, mặt đầy chính khí: “Cũng may tôi không có cảm giác gì với Diệp thiếu cả! Cho nên, điều kiện này chắc hẳn Diệp thiếu nhất định sẽ đáp ứng!”
“Ký tên rồi thay quần áo xuống lầu đi!”
Viên Diệp Đình xoay người đi ra ngoài, anh vẫn luôn đưa lưng về Hứa Mễ Nặc. Nếu như lúc này Hứa Mễ Nặc lại xông lên ngăn cản anh nhất định sẽ phát hiện mặt anh cũng đỏ ửng như hệt Hứa Mễ Nặc.
Hơn nữa, chỗ nào đó vẫn không hề an phận mà vẫn cứng như lều vải. Chỉ vì vừa rồi mới có hành động mập mờ để cho vị thiếu gia nào đó vẫn không ngừng hồi tưởng cảm xúc mạnh mẽ tối qua.
Viên Diệp Đình ngồi ở chờ 20 phút trong phòng khách, lần thứ ba ngẩng đầu nhìn cầu thang vẫn không thấy bóng dáng Hứa Mễ Nặc, không kiềm chế được mà suy nghĩ, chẳng lẽ cô nhóc này nhảy từ tầng hai xuống sao?
“Lên tầng xem, kêu Hứa Mễ. . . thiếu phu nhân xuống lầu!”
Nếu đã lấy giấy đăng ký trước mặt ông cụ thì phải thay đổi cách xưng hô với cô nhóc kia, như vậy mới khiến ông cụ yên tâm.
“Vâng, thiếu gia!”
Quản gia gật đầu, xoay người, lập tức đi lên tầng, gõ cửa phòng. Kêu nhiều lần nhưng không có tiếng động gì, lúc quản gia định cầm chìa khóa mở cửa thì cuối cùng cửa cũng được mở ra.
“Thiếu phu nhân, cái này. . .”
Nhìn cách ăn mặc của Hứa Mễ Nặc, quản gia không thể tìm ngôn từ nào để tả xiết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro