Hào Quang Ruby

Âm thầm sau em

Bạch Vũ Mịch

2024-03-17 05:39:18

" Cậu nói kiếm tiền là kiếm ở đây hả? "

Khả Tinh đứng trước cửa sòng bài ngẩn đầu nhìn tấm bảng hiệu lớn, cô ấy không nghĩ Lạc Hân sẽ dắt cô ấy tới nơi này. Khả Tinh kéo tay cô định rời khỏi, nhưng Lạc Hân giữ lại cô mỉm cười vỗ vỗ bàn tay của cô bạn đang nắm tay mình.

" Đi gì chứ vào đi, để tớ cho cậu biết tớ kiếm tiền như nào"

" Không được đâu! Vào mấy chỗ này khó ăn lắm, bao người sạc nghiệp vì nó cậu không biết à? Đi về thôi có gì để mình tìm cách giúp cậu."

" Cậu không tin mình à? Lúc mình đi du học ở bên đó cũng là một tay chơi giỏi đấy, vào thôi tớ sẽ dùng 70tr biến thành mấy trăm triệu cho cậu xem"

" Nhưng mà...nhưng mà...".

" Đi thôi tin tưởng ở mình "

Ngồi chơi một lúc cô đã kiếm được lãi Lạc Hân vui vẻ nhìn Khả Tinh, thấy sao không phải mình đã nói cứ tin tưởng ở mình rồi chứ. Du học 3 năm bên Singapor cũng nhờ tài chơi giỏi mà cô kiếm tiền để trang trải cuộc sống đó.

" Cậu nói xem mình ăn được bao hiêu rồi? "

" Là 100 triệu đó, cậu thấy không mình nói tin ở mình mà. "

" Vậy tụi mình về đi không nên chơi tiếp, tớ sợ càng ham sẽ mất trắng đấy. "

" Được được, để tui đặt một cây cuối xong rồi về đảm bảo không sao đâu. "

Trên tầng hai Dịch Luân nheo mắt nhìn bóng hình cô, mèo nhỏ lại không ngoan ngoãn nghỉ ngơi mà chạy tới chỗ này chơi.

Khuôn mặt anh vô thức đen lại, Thiệu Minh bên cạnh không hiểu gì tự nhiên đang bàn chuyện với nhau thì anh lại im thế.

" Ê ông già, nhìn ai thế? Cô gái kia à, ông quen sao? "

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" Quen rất quen "

" Đừng nói là ông để ý người ta rồi nha? "

" Không phải để ý, mà là em ấy sẽ là của tôi! "

" Đánh dấu chủ quyền luôn? Mà người ta chưa chắc gì đã chịu ông nha, ông chắc không? "

" Chắc chắn, cậu chờ ngày tôi dắt em ấy ra mắt đi "

" Thật tò mò cô gái này có điểm gì mà khiến Dịch thiếu động lòng như vậy. Ừm tôi nhớ cô gái này rồi "

" Em ấy có tên đàng hoàng, Dư Lạc Hân là tên em ấy cậu nhớ rõ, sau này có việc gì nên biết làm sao rồi đó cậu tự hiểu đi "

" Vâng Vâng lão đệ đây nghe rồi "

" Dư Lạc Hân..."

Lạc Hân được Khả Tinh đưa về biệt thự của anh, cô đi vào trong vốn dĩ ngôi nhà tối đen yên ắng, cô đang rất bình thường đi vào, vừa bật điện lên, Lạc Hân xém nữa là la lên rồi Dịch Luân ngồi chần dần trên sofa cô trấn tỉnh lại giả vờ cười ngốc.

" Uh chú...chú....về rồi ạ....gà rán của Hân Hân đâu "

Dịch Luân không vội trả lời anh nhìn cô, đưa tay vẫy gọi cô lại phía mình. Cô cười ngốc trong lòng có chút gì đó bất an một cảm giác nổi gai óc hiện lên, không còn cách nào cô đi tới bên anh.

" A! "

" Hửhm, sao sợ rồi? "

Cô hoảng hốt la lên một tiếng, vì bị anh bất ngờ kéo xuống ngồi trên đùi anh, anh còn giữ chặt eo cô nét mặt không cảm xúc mà trêu đùa cô.

Cô phát giác hình như anh phát hiện điều gì rồi, trong lúc đang bối rối không biết thừa nhận hay tìm cách chối thì Dịch Luân đã đem cô bế lên đi lên lầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" A...chú...chú bỏ tôi ra....bỏ tôi ra "

" Em im lặng cho tôi nếu không hậu quả tự em gánh lấy."

Cô phồng má giãy gụa anh đem cô đặt xuống giường, từ từ ép sát người cô. Dư Lạc Hân ngoan cố dùng hay tay muốn đẩy anh ra nhưng lại cho anh cơ hội giữ chặt hai tay mình.

" Sao em không ngốc nữa, không diễn nữa? Lạc Hân em gan to lắm dám đi tới sòng bạc, em biết nơi đó phức tạp như nào không? Em không khiến anh hết lo lắng được sao? "

Dư Lạc Hân dần buông thả chống cự, nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, trong lòng cô có chút ấm áp.

Anh vẫn giống như trước vẫn ngốc như vậy tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy.

Cô không xứng đáng với anh, cô hiện tại đang còn là vợ của Triệu Hoàng, cô đang mắc kẹt trong một vũng lầy cô không muốn người tốt như anh bị vấy bẩn.

Cô muốn tự giải thoát cho bản thân mình, chuyện của cô không nên để anh dính vào.

" Anh biết tôi diễn thì tôi cũng không cần nói thêm gì với anh nữa. Dịch Luân tôi bây giờ không muốn nói đến chuyện tình cảm, tôi cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi cả ngày hôm nay, tôi sẽ báo đáp anh. Anh là người tốt mà nên cho tôi ở đây tối nay đến ngày mai tôi sẽ đi, được không? "

Dịch Luân nhìn cô một hồi rồi gật đầu, anh đứng dậy quay lưng đi sau đó nói với cô.

" Em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, không cần biết ơn tôi vì tôi, ngày mai rời đi cũng không cần đến chào tôi."

" Ừm, cảm ơn anh Dịch Luân "

Anh đi vào phòng ngủ khác, sau khi tắm xong, ngồi trên giường màn hình điện thoại ở bàn sáng lên anh cầm lên xem, là tất cả thông tim mà Lập Dương điều tra được.

* Nhà họ Triệu, lần này các người làm tổn hại tới Hân Hân nữa là tôi sẽ cho các người biết tay *

* Lạc Hân em cứ làm đều em muốn đi, tôi sẽ ở phía sau bảo vệ em, cô bé ngốc này sau khi em ly hôn tôi sẽ không kiềm chế lòng mình nữa đâu. Tôi có thể đợi em, nhưng đừng để tôi đợi quá lâu nhé *

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Quang Ruby

Số ký tự: 0