Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 64

Hoa Tê Lạc

2024-11-20 21:28:49

(Jeje: Vâng mình đã trở lại =))) Đi Đà Lạt có vài ngày thôi mà cả người bây giờ tròn vo như quả bóng =))) Từ giờ thời gian cũng rảnh rỗi nên truyện sẽ tiếp tục ra đều đều nha)

“Là các người a, đến khu an toàn lúc nào vậy? Dọc theo đường đi…… Cũng khỏe?”

Cha nuôi hơi mang chút khách sáo thăm hỏi, làm Ôn Duyên nhàn nhạt mà cười một chút, hắn mang đến mấy bao đồ vật lớn đặt trước cửa, vòng Ôn phụ đi vào đại sảnh. Dưới ánh đèn mới thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt ảm đạm của cha nuôi, cái này làm cho Ôn Duyên nhíu mày.

Hắn có chút lo lắng mà nói ra xưng hô nhiều năm không gọi: “Ba…… Con nghe nói chuyện em trai, chỉ là người cùng…… Mẹ, cũng nên chú ý thân thể, không cần quá mức làm lụng vất vả. Các người tuổi lớn, nếu yên tâm, liền giao chuyện này cho con lo đi. Con nghe nói các người mỗi ngày đều phải đi phòng thí nghiệm xem Thiếu Hàng rất nhiều lần, nhưng nơi này cách phòng thí nghiệm một quãng xa, các người như vậy tới tới lui lui, thân thể thật sự ăn không tiêu. Hơn nữa năm nay trời lạnh sớm, hiện tại cũng đã lạnh cả người, người cùng mẹ eo đều không tốt, đừng để bị lạnh.”

Ôn Duyên nói hiển nhiên làm Ôn phụ cực kỳ động lòng, xem thần sắc ngập ngừng của đối phương, liền có thể nhận ra hắn có bao nhiêu cảm động. Ôn Duyên nhìn tay mình bị đối phương giữ chặt vỗ nhẹ, phỏng chừng Ôn Duyên ở thế giới này, cũng đã lâu không có gọi hai người này một tiếng ‘ba mẹ’ đi……

Ôn phụ một bên vỗ tay Ôn Duyên một bên nhẹ nhàng gật đầu, còn không chờ hắn mở miệng nói cái gì, thanh âm mẹ nuôi Ôn Duyên Mã Tuệ Trinh, không lớn không nhỏ từ phía sau truyền ra tới, “Là tiểu Duyên sao?”

Ôn Duyên dừng một chút, còn không chờ hắn tiếp lời, chỉ thấy Mã Tuệ Trinh vừa xoa tay hướng bên này bọn họ đi tới, vừa cười nói: “Vừa rồi nghe tiếng còn chưa xác định, thật là các con a.”

Tạ Sâm lúc này mới cười đối với Ôn phụ cùng Ôn mẫu mở lời tiếp đón, “Bá phụ, bá mẫu.” (Jeje: Phải là nhạc phụ nhạc mẫu mới đúng nhé =]]])

Mã Tuệ Trình nhìn phía sau Ôn Duyên, liền cười đối với Tạ Sâm nói: “Tới khu an toàn này dọc theo đường đi khẳng định cũng không dễ dàng, nếu tới liền ăn bữa cơm rồi hẵng đi. Ai nha, trời đã trễ như thế này a……”

Thời điểm nói tới đây, sắc mặt Ôn phụ cùng Ôn Duyên đều thay đổi một chút, này không phải rõ ràng hạ lệnh đuổi khách sao…… Chỉ là Mã Tuệ Trình dường như cũng không phát hiện sắc mặt bọn họ, tiếp tục như không có việc gì mà cười nói: “Bất quá tới cũng đúng thời điểm, đồ ăn còn chưa hạ nồi đâu! Ta lại đi làm nhiều thêm phần hai người, các con đợi chút ha!”

Giọng nói vừa dứt, Mã Tuệ Trình liền làm bộ hướng phòng bếp đi, còn không chờ Ôn Duyên lên tiếng nâng tay ngăn cản, chỉ thấy nàng dường như đột nhiên lại nghĩ tới cái gì “Ai u” một tiếng quay đầu lại, “Nhìn đầu óc ta này, chỗ ở các con nhất định là không có? Nếu yêu cầu, ta có thể tìm bằng hữu Hàng Hàng giúp các con hỏi một chút, nhìn xem còn có địa phương nào rộng mở một chút hay không. Bất quá hiện tại chỗ ở phi dị năng giả đều hơi nhỏ, các con cũng đến sớm làm quen, con xem phòng này chúng ta ở cũng là phiền em trai con, bất quá a, là có văn bản rõ ràng quy định không thể cho người ngoài tùy tiện……”

“Đủ!”

Ôn phụ gầm một tiếng, làm Mã Tuệ Trinh hoảng sợ, Ôn phụ nghiêng đầu căm tức nhìn nàng liếc mắt một cái, quay đầu lại đối với Ôn Duyên cùng Tạ Sâm nói: “Các con nếu không có chỗ ở, hoặc là không ở cùng những người khác được, liền tới đây bồi ta và mẹ con đi. Lầu trên lầu dưới nhà này còn trống rất nhiều, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Có thể tới khu an toàn không dễ dàng, quy định là một chuyện, đời sống là khác, các con không cần đem lời nàng nói để ở trong lòng……”

Nhìn sắc mặt càng ngày càng kém của mẹ nuôi, Ôn Duyên cười khổ một chút, rũ mắt ngắt lời nói: “Không cần ba.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ôn phụ ngay từ đầu đích xác nói phát ra từ trong lòng, chỉ là bị Ôn Duyên nói như vậy, vài lần há mồm lại cũng không nói tiếp được.

Ôn Duyên ngẩng đầu, đối với hai người cười cười, “Con chỉ là muốn tới xem các người, địa phương ở chúng ta đã giải quyết. Ba mẹ yên tâm, con lần này lại đây không có ý tứ khác, con biết, các người thích thanh tĩnh.”

Ngữ khí tự nhiên tươi cười cùng bình thản của Ôn Duyên, làm Ôn phụ trong lúc nhất thời đã không còn dũng khí nhìn thẳng hắn, hắn rũ xuống đôi mắt, nặng nề mà thở dài.

Mã Tuệ Trinh lại là đôi mắt chớp hai cái không lên tiếng nữa, Ôn Duyên nhìn hai người một trận, tiếp tục cười nói: “Kia ba mẹ, chúng ta liền đi trước. Chúng ta ăn no rồi mới lại đây, không tiện lưu lại ăn cơm, hơn nữa sắc trời thật sự không còn sớm, các người cơm nước xong, cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi. Chuyện em trai bên kia con sẽ tận lực, các người không cần quá lo lắng.”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, thẳng đến khi cửa phòng vang lên tiếng đóng cửa, Ôn phụ mới nặng nề mà thở dài, nghiêng đầu nhìn Mã Tuệ Trinh nói: “Em lại phát điên cái gì! Hài tử thật vất vả tới, em bớt tranh cãi có thể nghẹn chết sao?! Nó lại còn không e ngại em! Không phải là chỉ ở lại hai ngày sao?! Ăn chút đồ vật của em thì làm sao vậy?!”

“Làm sao vậy? Ở hai ngày? Ăn chút đồ vật của tôi?  Ôn Lương a Ôn Lương! Anh là đang cùng tôi giả ngu sung lăng sao?! Nó nếu là ở lại, có chuyện hai ngày sau đi sao?! Lại còn mang theo cái tên gọi là bằng hữu kia! Lần trước còn gạt chúng ta nói cái gì sinh mạng Thiếu Hàng có nguy hiểm!! Không phải đều do những tên hồ bằng cẩu hữu (*) của nó nói sao?! Còn ‘Ăn chút đồ vật của em thì làm sao vậy’? Anh cũng thật hỏi được như vậy? Đồ ăn này của chúng ta chính là nhờ Thiếu Hàng làm trong phòng thí nghiệm mà nhận được! Hiện tại bao nhiêu tiền cũng mua không được anh biết không?! Tổng cộng chỉ đủ ba người chúng ta ăn! Thiếu Hàng thường xuyên vì làm công tác quốc gia, không có cơ hội trở về nghỉ ngơi, tôi còn phải lưu trữ cho con trai tôi ăn chứ! Nào có nhiều hơn để nuôi người rảnh rỗi a?! Anh giữ lại?! Anh nuôi sống! Anh có thể nuôi sống nó anh liền giữ lại!! Anh đi kêu nó trở về a? Anh đi kêu a?!”

(*) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè như hồ ly, chó. Ý chỉ những đám bạn không đàng hoàng, không đáng tin.

Mã Tuệ Trinh nói làm Ôn phụ nhắm mắt lại thở dài, hắn duỗi tay từ túi quần lấy ra một điếu thuốc, Mã Tuệ Trinh thấy hắn không nói lời nào, lải nhải tiếp tục nói: “Huống chi hiện tại khu an toàn ai không biết địa phương người thường ở, đến nước điện cũng phải trả phí? Bọn họ ở tại nơi này của chúng ta, giảm bớt tiền không phải sử dụng trên người chúng ta là như thế nào?! Không duyên cớ vô cớ cho nó ăn không uống không ăn trắng mặc trơn? Hừ, năm đó nếu không phải bởi vì nuôi nó còn lấy được một số tiền như vậy, tôi sẽ nuôi không nó?! Cái gì lời dẫn bất quá là lấy tới hù ngốc tử thôi! Tôi lại không phải thật sự……”

(Jeje: Nhắc cho những ai không nhớ thì ban đầu lý do Ôn Duyên được nhận nuôi là vì Ôn gia không sinh được con nên cần nhận một đứa trẻ về làm “lời dẫn” để mang thai, cũng na ná với cách xin con cầu tự ở VN mình)

“Em câm miệng!!!!”

Ôn phụ gầm lên giận dữ, hoàn toàn dọa Mã Tuệ Trinh nhảy dựng. Không đợi nàng phục hồi tinh thần lại, Ôn phụ liền giận trừng nàng nói: “Hiện tại ngày tháng tốt quá, em lại muốn vong bản?! Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Đến chết cũng không cần nhắc lại chuyện kia! Em là ngại chuyện hiện tại còn chưa đủ nhiều sao?!”

Ôn phụ phẫn nộ diệt không ít khí thế của Mã Tuệ Trình, nàng lập tức có chút nọa nọa không dám lên tiếng, mà Ôn phụ lại như là áp lực lâu rồi, nhìn Mã Tuệ Trình không dám hé răng, nheo lại đôi mắt lạnh lùng nói: “Hơn nữa lúc ấy, em không nhớ rõ đồng sự Thiếu Hàng nói như thế nào sao?! Hắn đã từng không biết vì sao sốt cao độ ngất bất tỉnh nhân sự! Chỉ là thời điểm chúng ta đuổi tới, vừa mới khôi phục mà thôi! Nhưng này không đại biểu hắn một chút cũng không bị gì! Có thể thấy được người nọ liền tính là giả vờ cũng có chút năng lực! Em ở trước mặt tôi nói nói còn chưa tính! Nếu làm trò trước mặt người ngoài còn không biết tốt xấu như vậy! Đến lúc đó liên lụy chỉ sợ cũng không chỉ thân mình chúng ta chôn xuống đất! Còn có con trai của chúng ta!”

Mã Tuệ Trình nuốt yết hầu một chút,  lập tức cũng không dám nói cái gì nữa, bẹp bẹp miệng hướng cửa ra vào đi, hai người họ đều có thói ở sạch, vừa rồi Ôn Duyên kia hai người lại đây một chuyến, còn không biết đem cửa ra vào đạp loạn thành như thế nào đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà lúc nhìn đến cửa ra vào lại thấy mấy túi đồ lớn, Mã Tuệ Trinh mắt trợn trừng, động tác nhẹ nhàng mà mở túi ra, bên trong thế nhưng là chăn bông giường áp súc cùng quần áo! Còn đều là đồ mới! Cùng với loại hơi mỏng khu an toàn dự bị là hai thứ hoàn toàn khác nhau! Áp súc xong rồi còn mấy túi như vậy, này có bao nhiêu nhiều ít a…… Nàng vui sướng mà muốn cùng Ôn phụ trong đại sảnh lấy vào, nhưng miệng mới vừa há to, rồi lại đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức xụ mặt.

“Còn thất thần làm gì? Còn không đem đồ vật tiểu Duyên đưa lại đây bỏ vào trong phòng đi! Hài tử kia mỗi lần trở về xem chúng ta, trước nay chưa từng đi tay không! Dựa vào đồ vật mỗi lần hắn đưa mà tính, tiền lương một tháng của hắn, nhiều hơn chúng ta vài lần còn chưa đủ đâu! Nếu là vấn an thân sinh cha mẹ, tại sao lại như vậy……”

Ôn Lương nói làm Mã Tuệ Trinh bĩu môi, tuy rằng Ôn Lương nói chính là lời nói thật không sai, chỉ là nàng không bắt Ôn Duyên phải đưa thứ tốt lại đây a?! Hơn nữa điểm này của Ôn Lương cũng khiến nàng tức giận! Nàng trước kia cũng không thấy Ôn Lương ở bên ngoài mạnh mẽ ngăn lại a? Lúc trước mỗi lần Ôn Duyên tặng đồ, hắn cũng không phải đều thu vô cùng cao hứng sao?Như thế nào thời điểm hiện tại nói đến những việc này, sai đều là một mình nàng?

Mã Tuệ Trinh một bên mang đồ vật hướng vào trong đi, một bên dưới đáy lòng yên lặng chửi thầm, bất quá những lời này nàng cũng chính là ngẫm lại, ngoài miệng là không có khả năng nói ra, Ôn Lương coi trọng mặt mũi, việc này nếu nói ra tới, kia chính là muốn chọc giận.

————————————

Sáng sớm hôm sau, Tống Giai Thiến liền mang theo bé gái tên Ninh Ninh, đi tới phòng ở bọn Ôn Duyên. Chu béo gọi mọi người, bởi vì thời điểm đêm qua trở về ba anh em Hình gia đều trong đội ngũ, cho nên cũng chỉ có Vệ Bình cùng Phác Tĩnh Nghiên còn chưa biết sự tình Ninh Ninh.

Bất quá Tạ Sâm nói, loại sự tình này biết hay không cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa càng ít người biết liền càng an toàn, không cần phải cố tình nói ra. Mọi người chỉ cần nhận thức bé gái tên Ninh Ninh này là được, nàng rốt cuộc là Tống Linh Linh hay Tống Ninh Ninh với mọi người mà nói cũng không có khác nhau quá lớn, Hình Tam cũng cho là như thế, cho nên mọi người cũng đều cam chịu không hề nhắc tới.

Dù sao mặt nạ Hình Tam thiên y vô phùng, chỉ cần không phải Ninh Ninh tự nguyện dùng nước thuốc đem mặt nạ bóc ra, ai cũng đều không thể nhìn thấy gương mặt thật của nàng. Huống hồ nước thuốc kia, Hình Tam cũng không có cho nàng.

“Đến bây giờ còn không có nhớ tới sao? Như thế nào sáng sớm tới giờ còn chưa nhớ tới……”

Tống Giai Thiến nghi vấn có chút vội vàng, ngày hôm qua trở về dọc theo đường đi cộng thêm đêm qua một đêm, Tống Linh Linh…… Không, hiện tại hẳn là kêu nàng Tống Ninh Ninh.

Tống Ninh Ninh hôn mê một đường cộng thêm một suốt đêm, Tống Minh Viễn liền phân cho Tống Giai Thiến trong phòng thủ Tống Ninh Ninh một suốt đêm. Nguyên bản bọn họ cũng chưa nghĩ Tống Ninh Ninh sẽ hồi tỉnh, nhưng ngày hôm sau thời điểm trời còn chưa sáng, tinh thần Tống Ninh Ninh sau khi mở mắt cư nhiên là tốt ngoài dự đoán! Chỉ là về việc vì sao xuất hiện ở bệnh viện thú cưng, cư nhiên một mảnh mơ hồ một câu đều nói không rõ!

Bất quá thân nhân cha con gặp lại nhau, Tống Ninh Ninh vẫn là không dám tin tưởng, khóc thở hổn hển, rốt cuộc vẫn là nữ hài tử, mạt thế buông xuống không thể không nói đánh sâu vào tâm trí nàng, Tống Minh Viễn cùng Tống Giai Thiến cũng là an ủi nàng lúc này mới dỗ không hề khóc.

Tống Giai Thiến chua xót tự trách nói ra bọn họ mấy năm nay đối với nàng lãnh đạm xem nhẹ, thấy Tống Ninh Ninh lại muốn khóc, lúc này mới nhanh chóng rời đề tài này, đem việc bọn họ như thế nào cứu nàng, mặt nạ trên mặt nàng là chuyện gì xảy ra giải thích một phen. Tống Ninh Ninh tính cách trầm ổn trưởng thành sớm, cho nên tuy rằng sợ hãi kinh dị, lại cũng khiến nàng dùng nỗ lực lớn nhất đem sự thật tiếp nhận.

Bởi vì sợ hãi cành mẹ đẻ cành con, ba người nói chuyện sau ba giờ, Tống Minh Viễn khiến cho Tống Giai Thiến đơn độc mang theo Ninh Ninh tới tìm Ôn Duyên bọn họ. Việc bọn họ ngày hôm qua cùng nhau ra vào khu an toàn, nghĩ đến người khu an toàn, nên biết đến, đều đã biết. Loại thời điểm này, vô luận như thế nào đều qua loa không được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Số ký tự: 0