Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Phiên ngoại Hàn...

Hoa Tê Lạc

2024-11-20 21:28:49

Chính là hiện tại!

Chân trái Hàn Thịnh đá về phía trước một bước, chân phải như không cẩn thận bước tới trước, nam sinh đối diện ra sức muốn chuyền bóng muốn trốn tránh đã không kịp, chân phải dùng sức đá về trước kết cục chính là, cùng với đau đớn bén nhọn đến xương, “Ca” một tiếng vang nhỏ, toàn bộ đùi phải nháy mắt bị đau đớn bao phủ. Nam sinh kêu lên một tiếng đồng thời té ngã trên mặt đất, Hàn Thịnh vẻ mặt nôn nóng lo lắng mà đi lên trước xin lỗi an ủi, gương mặt nguyên bản nho nhã lễ độ kia tràn ngập chân thành xin lỗi, tất cả mọi người không có bất luận hoài nghi gì, bao gồm cả Ôn Duyên bị đụng ngã, vẫn là học sinh năm ba.

Theo tiếng còi trọng tài vang lên, theo kiến nghị của Hàn Thịnh, hai người dưới sự trợ giúp của giáo y đi bệnh viện trước, chụp x-quang, cố định, nhập viện, phảng phất hết thảy đều cứ như vậy thuận lý thành chương.

“Trước kia chưa từng có gặp qua cậu, không nghĩ tới lần đầu tiên cậu ra sân, khiến cậu gặp chuyện như vậy…… Thật sự thực xin lỗi.”

Thời điểm Hàn Thịnh nói chuyện, vừa không quá phận thân thiết cũng không có bất luận xa cách gì, phòng bệnh là phòng bốn giường ngủ công cộng, không biết Hàn Thịnh cố tình hay là gì khác, nhưng hoàn cảnh như vậy, đích xác làm Ôn Duyên thả lỏng không ít.

Chỉ là hắn khi đó trời sinh liền không thích cùng người ta nói chuyện, bởi vậy chỉ là đối với Hàn Thịnh lắc lắc đầu, nói một tiếng “Không có việc gì” sau lại không lên tiếng.

Nếu không phải bạn cùng phòng đột nhiên tình thế cấp bách khẩn cầu hắn hỗ trợ đá một hồi, cũng không phải vị trí quan trọng gì, hắn sẽ không đáp ứng. Chính là không nghĩ tới chỉ đá một hồi như vậy, liền ra chuyện như thế, vận số năm nay ba chữ không may mắn này đặt ở trên đầu hắn, ngược lại cũng là xứng đôi lợi hại.

“Ục ục ——”

Liền ở thời điểm Ôn Duyên rũ mắt trầm tư, thanh âm bụng đói kêu vang từ dưới bụng hắn truyền đến, Hàn Thịnh đối diện sửng sốt, rồi sau đó phi thường sang sảng mà cong lên mặt mày nở nụ cười, “Đã đói bụng đi, đồ ăn bệnh viện không thể ăn, tôi đi ra ngoài mua cơm, cậu chờ một lát, lập tức quay lại.”

Nhìn bóng dáng đối phương không khỏi phân trần liền rời đi, Ôn Duyên liền đem ánh mắt phóng tới ngoài cửa sổ, hắn tổng cảm thấy khuôn mặt này của Hàn Thịnh lúc trước đã gặp qua nơi nào, chính là trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, bất quá nếu chung một trường học, chỉ sợ đã gặp qua cũng bình thường……

Chân trước bước ra thang máy, sau một giây điện thoại liền vang lên tới, Hàn Thịnh cầm lấy điện thoại vừa thấy, gợi lên khóe miệng liền nhấn nút nghe.

“Hàn ca, rốt cuộc sao lại thế này? Em nghe nói chân hắn té bị thương?”

Hàn Thịnh một bên ra khỏi cửa bệnh viện, một bên ngữ khí mang áy náy nói: “Việc này là anh sai, lúc ấy thấy hắn thật sự cao hứng, kết quả ngược lại không khống chế tốt, nhưng lại khiến hắn té ngã, miễn bàn trong lòng khó chịu bao nhiêu…… Tình huống không phải đặc biệt nghiêm trọng, cậu không cần lo lắng, anh trở về sẽ giúp hắn xin nghỉ, gần nhất cũng sẽ ở bệnh viện bồi hắn, bất quá hắn hôm nay có thể tới anh thật sự thực ngoài ý muốn, cậu không phải nói tính cách hắn không quá hòa hợp với tập thể sao? Như thế nào còn sẽ đáp ứng cậu ra sân thay?”

Nam sinh bên đầu kia điện thoại “Haizz” một tiếng, rồi sau đó tạp tạp miệng nói: “Hắn người này rất nhớ ân, bởi vì không hợp đàn, cho nên ngày thường cái gì cũng đều chính mình làm, nào có người nào không bệnh không tai? Có một lần hắn phát sốt không xin nghỉ, sau đó còn cứng rắn lại đây đi học, đến muộn mới phát hiện em đã giúp hắn xin nghỉ. Liền chỉ một chuyện như vậy, sau này hắn múc nước gì đó đều sẽ buồn không hé răng giúp em, hắn không lên tiếng, em cũng không nói. Người không xấu, Hàn ca, anh nhưng bảo muốn nghiêm túc, em thấy hắn cũng không phải người chơi nổi a.”

Lại nói một ít lời nói sau Hàn Thịnh mới ấn tắt điện thoại, nghiêm túc……?

Dưới cầu thang bệnh viện, Hàn Thịnh theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại tòa nhà bệnh viện, tuy rằng hắn không biết loại cảm giác này có phải nghiêm túc hay không, nhưng làm hắn hao hết tâm lực muốn được đến người như vậy, trước mắt cũng chỉ có một mình Ôn Duyên.

Ôn Duyên toàn bộ chân đều ma ma, hơi động một chút, sẽ có một chút “tư vị” đau đớn từ xương cốt truyền ra tới, không đợi hắn điều chỉnh tốt vị trí, di động luôn nhét trong túi vang lên. Hắn lấy ra tới nhìn thoáng qua, sau khi do dự tiếp hay không tiếp hai giây, cuối cùng vẫn là lo lắng đối phương sẽ không nề hà phiền toái một lần lại một lần gọi tới, trong lòng thở dài, bất đắc dĩ tiếp lên.

“Alô?”

“Ca! Em nghe người ta nói anh nằm viện? Hiện tại thế nào? Rốt cuộc sao lại thế này?”

Ôn Duyên nhấp nhấp miệng, hắn biết Ôn Thiếu Hàng nhận thức người trong trường học, lại còn cho người thường thường hội báo qua tình huống của hắn, nhưng hắn không nghĩ tới cư nhiên nhanh như vậy…… Sự tình mới phát sinh mấy giờ, này đối với một hài tử mà nói, quản có phải hay không cũng có chút quá nhiều……

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh không có việc gì, em lo đi học đi.”

“Ca, hiện tại là tiết thể dục hoạt động tự do! Em nghe nói anh thay người đi lên đá cầu, bị sẫy? Đang êm đẹp anh thay người khác đá cầu làm cái gì, hơn nữa người sẫy anh kia nói như thế nào? Là không cẩn thận hay cố ý? Ca, chân anh thế nào? Còn đau phải không?”

Ôn Duyên hơi hơi nhíu mày, đứa em trai này từ nhỏ liền đối với hắn tò mò quá mức, chẳng sợ chỉ là ngày lễ ngày tết hắn mới về nhà một lần, đối phương cũng sẽ quấn lấy hắn một khắc đều không xa rời nhau, chẳng sợ buổi tối ngủ đều phải dính ở bên nhau cùng hắn ngủ, liền tính ba mẹ phản đối răn dạy cũng đều vô dụng. Thật sự không lay chuyển được, hắn cũng không đành lòng làm ba mẹ khó giải quyết, bởi vậy chỉ có thể theo ý tứ hắn mang theo hắn cùng nhau ngủ, nhưng theo đối phương lớn lên, loại ỷ lại này càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức có thời điểm hắn thậm chí đều……

“Thiếu Hàng, anh không có việc gì, chỉ là những việc này không phải việc em nên quan tâm, anh là người trưởng thành, sẽ tự mình chiếu cố tốt bản thân. Em hiện tại còn ở thời khắc mấu chốt, không cần nhọc lòng anh, lo đi học đi.”

Lại là loại ngữ khí này……

Bên đầu này điện thoại Ôn Thiếu Hàng hơi hơi nheo lại đôi mắt, gương mặt vào kỳ phát dục, lúc hắn giận đã có lệ khí không nhẹ không nặng, chỉ là không muốn bị Ôn Duyên phát giác này đó, bởi vậy thanh âm hắn phá lệ nghe lời dịu ngoan: “Ca, nếu anh nói không có việc gì, em liền tin anh. Anh tự chiếu cố tốt mình, chờ em tốt nghiệp, em đi tìm anh.”

Mỗi lần thời điểm Ôn Thiếu Hàng nói việc này Ôn Duyên đều cảm thấy trong lòng phát run, hắn nói không nên lời loại cảm giác này, trong tiềm thức liền có chút mâu thuẫn Ôn Thiếu Hàng như vậy. Bởi vậy hắn hơi hơi nhíu mày, trong thanh âm cũng mang lên nghiêm túc: “Thời điểm đi học bị giáo viên bắt được đang gọi điện thoại sẽ bị mắng, em mau trở về hảo hảo đi học! Tiết thể dục cũng là tiết, chờ về sau thời điểm không còn tiết thể dục, em sẽ hối hận lúc trước không có chơi hết. Được rồi, không nói nữa, bác sĩ tới kiểm tra phòng.”

Sau khi cúp điện thoại Ôn Duyên mới thở phào nhẹ nhõm, cũng không quản người ngủ giường bên cạnh nhìn cái gì, hắn không cảm thấy ca ca quản giáo đệ đệ có vấn đề gì. Chính là mới vừa đem tầm mắt nâng lên tới, lại thấy Hàn Thịnh không biết khi nào xách theo hai túi cơm hộp đứng ở chân giường, mặt mang mỉm cười mà nhìn chính mình.

“Không nghĩ tới cậu cũng có một mặt như vậy, còn tưởng rằng cậu là hũ nút, sẽ không nói đâu.”

Hàn Thịnh liệt miệng cười sáng lạn, Ôn Duyên nghĩ đến vừa rồi bộ dáng chính mình nói nhiều bị đối phương nhìn đến, bởi vậy trên mặt cũng có chút nóng. Nhưng mà liếc đến những món ăn Hàn Thịnh mua trở về, trong nháy mắt ánh mắt liền có chút dời không ra.

Mắt nhìn Ôn Duyên không có tâm kế như thế đối với đồ vật mình xách trong tay tỏ vẻ hứng thú, Hàn Thịnh trên mặt tươi cười lại tăng lớn vài phần, hắn không có nói vô nghĩa, sau khi đem đồ ăn mở ra, nâng Ôn Duyên dậy điều chỉnh tốt vị trí, hai người không nhiều lời bắt đầu ăn cơm.

Quang cảnh nằm viện luôn là quá phá lệ dài lâu, Ôn Duyên tổng giác thời gian đều phải qua đi hơn một tháng, nhưng thực tế cũng mới qua không đến nửa tháng mà thôi.

Bác sĩ không cho phép hắn luôn nằm trên giường, tuy rằng không thể đi lại quá nhiều, nhưng có sự trợ giúp của nạng hắn vẫn là muốn chính mình xuống đất đi lại, vết thương không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng trong ngắn hạn muốn đi lại không chướng ngại là không quá khả năng. Ngay từ đầu hắn còn muốn nói chính mình không thành vấn đề, chính là lần đầu dùng nạng luôn có chút không đủ ổn thỏa, bác sĩ phi thường nghiêm túc bảo Hàn Thịnh ở bên cạnh nâng, thường xuyên qua lại như thế, quan hệ hai người so với ngay từ đầu thân cận hơn nhiều.

Thấy Hàn Thịnh đây là lần thứ tư buổi sáng hôm nay đánh ngáp, Ôn Duyên nhịn nhẫn, vẫn là không nhịn xuống, “Đêm qua không ngủ ngon sao? Cậu giống như thực mệt.”

Hàn Thịnh hơi hơi cong lên mặt mày, “Cũng không phải là sao, buổi tối ngày hôm qua bị chủ nhiệm kêu đi làm cu li, toàn bộ một tầng lầu chúng ta cũng chưa ngủ ngon giác, hôm nay trở về phải bổ sung ngủ lại một giấc, bằng không thật mệt muốn chết.”

Nếu Hàn Thịnh giấu đầu lòi đuôi, Ôn Duyên có lẽ còn sẽ cảm thấy đối phương là vì chính mình mà chậm trễ ngủ. Chính là đối phương cứ như vậy bằng phẳng nói bởi vì chủ nhiệm bắt bọn họ làm cu li đi. Ôn Duyên trong lúc nhất thời lại không biết có nên hay không đem chính mình nghĩ quan trọng như vậy. Lời nói nếu nói ra, đã không thể thu trở lại, bởi vậy trong lúc nhất thời lại trầm mặc, không có tiếp tục nói gì.

Mắt nhìn Ôn Duyên sáng sớm ăn sữa đậu nành bánh quẩy còn dư lại nhiều như vậy, nghĩ tới hai ngày nay Ôn Duyên ăn uống đều có chút không tốt, Hàn Thịnh nhịn không được lại hỏi, “Cậu thật sự không có món gì muốn ăn sao? Chân cậu như bây giờ, muốn ăn cái gì liền nói, không cần ngượng ngùng. Nếu không phải tôi, hiện tại cậu còn đang êm đẹp đi học, cậu còn chưa trách tôi, tôi chiếu cố cậu cũng là đương nhiên.”

Thấy Ôn Duyên vẫn là rũ mắt không nói lời nào, Hàn Thịnh nghĩ nghĩ lại nói: “Nếu cậu thật sự cảm thấy ngượng ngùng, chờ ra viện cả vốn lẫn lời tiếp viện tôi là được, chúng ta ở chung một trường, chẳng lẽ còn có thể trộm đi, khiến cậu thiếu nợ tôi vài bữa cơm này sao?”

Nơi nào là vấn đề vài bữa cơm……

Ôn Duyên nhịn không được giương mắt nhìn về phía Hàn Thịnh, thấy ánh mắt đối phương chân thành, lời nói cũng là thật thật tại tại không có giở trò bịp bợm, lại nghĩ đến đối phương gần nhất luôn mỗi ngày đều ở bệnh viện bồi hắn, muốn nói hiện tại còn bảo hắn đem Hàn Thịnh như người xa lạ đối đãi, liền tính hắn muốn, về mặt lý tính cũng không quá cho phép.

Thời điểm người bị bệnh bị thương là thời điểm phòng tuyến tâm lý yếu ớt nhất, Hàn Thịnh cho hắn quan tâm cùng chiếu cố nhiều năm qua đều không có trải nghiệm lại, hắn không có khả năng một chút đều không cảm động.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy…… Sủi cảo thịt lừa đi.”

Yêu cầu này làm Hàn Thịnh mặt mày hớn hở, toàn bộ mày đều giãn ra, “Ai, được rồi! Tôi đây liền đi mua cho cậu, chờ ha!”

Nhìn đối phương phảng phất như nhận được tin tức tốt gì, dưới chân sinh gió rời đi, Ôn Duyên giật mình, một lát sau cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, nhịn không được cong lên khóe miệng nở nụ cười.

Là cái gì làm hắn cảm thấy Hàn Thịnh cùng người khác bất đồng đâu.

Khả năng chính là bởi vì hai hộp sủi cảo thịt lừa kia.

Sau lại có người nói cho hắn, nói một ngày kia Hàn Thịnh vốn là đi thi, nhưng hắn lại vì mua sủi cảo thịt lừa cho mình mà trì hoãn. Sủi cảo thịt lừa không dễ mua, Hàn Thịnh vòng hơn phân nửa cái thành thị mới mua được đồ tươi, chính là chầu sủi cảo này, làm lòng Ôn Duyên có chút rối loạn.

Chỉ là sau khi rối loạn sao đâu……

Ôn Duyên đột nhiên mở mắt ra, trái tim bởi vì tỉnh ngủ trong nháy mắt này kinh động mà nhảy nhanh chút. Cảm thụ được cánh tay dưới cổ mình, hắn hơi hơi nhắm mắt lại lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một lát sau Ôn Duyên mở to mắt giương mắt nhìn nhìn, Tạ Sâm ngủ say thế, nói vậy thật sự mệt rồi.

Hôm trước bên ngoài khu an toàn xuất hiện một quái vật dị hình, cũng không biết là thứ gì biến thành, hoặc là căn bản không phải sinh vật địa cầu, nhìn mủ mụn nước đầy người, nhưng chất lỏng mủ mụn nước kia bắn ra tới cư nhiên có chứa tác dụng ăn mòn mạnh như vậy, đạn cùng dị năng đối với nó mà nói giống như gãi ngứa, liền xem nó đơn thương độc mã, thiếu chút nữa đem phòng hộ khu an toàn phá tan.

Dị năng giả cùng hắn và Tạ Sâm toàn bộ cũng chưa nhàn rỗi, cùng quái vật kia đại chiến một ngày một đêm, thẳng đến chạng vạng ngày hôm qua mới đem nó giết chết. Kỳ quái chính là, sau khi nó đã chết, Kim tiến sĩ nguyên bản ở phòng thí nghiệm, trước nay đều vô thanh vô tức đột nhiên liền xuất hiện, dưới sự cho phép của Lương Gia Minh, hắn đem thi thể quái vật kia trở về phòng thí nghiệm, cũng không biết có thể nghiên cứu ra cái gì……

Sau khi miên man suy nghĩ một hồi, Ôn Duyên lại nghĩ tới Lương Gia Minh lúc trước hướng hắn xin chỉ thị xử lý Hàn Thịnh như thế nào.

Đối với Hàn Thịnh, tâm tình của hắn là có chút phức tạp.

Hàn Thịnh chỉ biết là hắn sau khi tốt nghiệp liền đi xa nơi khác, nhưng Hàn Thịnh không biết, trước khi hắn rời đi, kỳ thật từng muốn cùng đối phương thổ lộ.

Chính là sự tình liền cố tình vừa khéo như vậy, hắn trong lúc vô tình thấy được nhật ký của Hàn Thịnh. (Jeje: Đạo cụ không bao giờ thiếu trong tiểu thuyết để tìm ra chân tướng =]] Thiệt tình ngoài đời giờ mình chả thấy được bao nhiêu người ghi nhật ký, mà có ghi cũng không ghi như soạn kế hoạch cả =]])

Đã biết chính mình lúc trước nằm viện bất quá là một hồi thiết kế của Hàn Thịnh, cho dù tâm được đối phương che ấm, nhưng biết được này hết thảy từ lúc bắt đầu chính là mang theo lừa gạt cùng thương tổn, hắn liền vô pháp làm được tâm bình khí hòa tiếp nhận.

Những việc này hắn cố tình quên đi nguyên bản thật sự đều đã quên, nhưng mà một giấc mộng cảnh, không ngờ lại làm hắn nhớ ra rồi.

Ôn Duyên nhẹ nhàng mà thở phào, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, rạng sáng 3 giờ rưỡi, vẫn là ngủ tiếp trong chốc lát đi.

Bên này Ôn Duyên mới vừa nhắm mắt lại, Tạ Sâm bên cạnh hắn liền mở mắt.

Nhìn kỹ xem người trong lòng ngực, sau khi xác nhận đối phương không có bất luận cái gì khác thường, Tạ Sâm lúc này mới phảng phất động tác giống như trong lúc ngủ mơ thu thu cánh tay. Ôn Duyên không trợn mắt, chỉ là nhu thuận phối hợp động tác đối phương hướng vào trong, khóe miệng Tạ Sâm mang cười, lại nhìn nhìn Ôn Duyên trong lòng ngực, lúc này mới lại lần nữa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Số ký tự: 0