Chương 8
Thất Nguyệt
2024-07-23 03:48:52
08
Thời gian trôi rất nhanh, đến khi “bụng” ngày càng lớn, ta chỉ có thể thành thật ở trong Chung Tuý cung.
Thái hậu sớm đã lo liệu hết thảy, đợi đến ngày ta sinh nở chỉ cần làm màu tí là xong.
Cứ hét đến đau họng là được.
Đến khi thái hậu đặt một đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo vào trong lòng ta.
Ta hơi ngớ người.
"Từ nay về sau đứa con này là của ta sao?"
Đứa nhỏ này trông lớn hơn đứa trẻ sơ sinh một chút, chắc đã sinh cách đây không lâu.
Thái hậu gật đầu nghiêm túc nhìn ta.
“Từ nay về sau ngươi phải đối xử thật tốt với đứa nhỏ này, giống như cốt nhục của chính mình vậy.”
Ta gật đầu.
Nhưng ta còn chưa tròn mười sáu tuổi, có biết cái gì đâu.
Ta cứ bế đứa nhỏ này là nó khóc không thôi.
Bé giơ bàn tay nhỏ vơ loạn trong lòng ta.
Vẫn là Lý công công ở bên cạnh nói với ta.
“Nương nương, đại hoàng tử chắc đã đói bụng, nên cho bú được rồi.”
Lúc này ta mới bảo Lý công công bế Đoàn Đoàn đi.
Đoàn Đoàn là do tiểu Ngư Nhi đặt.
Tiểu Ngư Nhi nói bé giống như bánh bao nếp cẩm, mềm mềm thơm thơm, lại ngọt ngào.
“Khương tỷ tỷ, Đoàn Đoàn thật sự chui ra từ nách tỷ à?”
"Có đau không?"
Tiểu Ngư Nhi ngồi ở bên nôi em bé, không ngừng dùng trống bỏi dụ dỗ Đoàn Đoàn.
Ta vừa nói vừa khoe chiếc khăn tay.
“Đợi muội trưởng thành thì sẽ biết.”
"Sau này muội cũng sẽ có đứa nhỏ của riêng mình."
Tiểu Ngư Nhi cứ nói không muốn, nói có một Đoàn Đoàn là được rồi.
Hơn nữa muội ấy là người rất sợ đau.
Lúc sinh nở ta liên tục hét đau khiến muội ấy vô cùng sợ hãi.
“Khương tỷ tỷ, đợi Đoàn Đoàn lớn lên muội sẽ cho bé tất cả mọi thứ ngon và tốt nhất”
"Để bé chơi cùng chúng ta."
"Sau này chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau."
Tiểu Ngư Nhi cười ngọt ngào, còn mang bánh gạch cua mà nàng không nỡ ăn cho Đoàn Đoàn.
Nhưng Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ, Lý công công nói bé chưa ăn được những thứ đó.
Cuối cùng tất cả đều rơi vào bụng Bình An.
Kể từ khi nhũ mẫu chết đi, Bình An dường như đột ngột trưởng thành.
Tâm tư giấu rất sâu khiến người ta không đoán được.
Ngày ngày cặm cụi học tập, chưa từng lãng phí ngày nào.
Cũng chưa từng chủ động ôm Đoàn Đoàn.
Thực ra thì hắn vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa ý thức được việc bản thân đã thành phụ thân.
Dù Bình An đã có hoàng tử, cũng chiếu theo lệnh của thái hậu khi Đoàn Đoàn một tuổi sẽ phong làm thái tử.
Nhưng thái hậu vẫn không để Bình An tự mình chấp chính.
Mọi việc đều nằm dưới sự kiểm soát của thái hậu.
Bình An đã có không ít xích mích với thái hậu, hắn vẫn không thích thái hậu.
“Mẫu hậu, trẫm là hoàng đế, không phải con rối trong tay người.”
Nhưng Thái hậu bác bỏ mọi thứ Bình An nói.
Mối quan hệ giữa hai người dường như ngày càng trở nên bế tắc vì sự xuất hiện của Đoàn Đoàn.
https://docs.google.com/.../1FAIpQLSfekZIwtpe.../viewform...
Xin lũi vì làm phiền mn nhma tui hơi gấp mấy bà điền giúp tui dc hong
Thời gian trôi rất nhanh, đến khi “bụng” ngày càng lớn, ta chỉ có thể thành thật ở trong Chung Tuý cung.
Thái hậu sớm đã lo liệu hết thảy, đợi đến ngày ta sinh nở chỉ cần làm màu tí là xong.
Cứ hét đến đau họng là được.
Đến khi thái hậu đặt một đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo vào trong lòng ta.
Ta hơi ngớ người.
"Từ nay về sau đứa con này là của ta sao?"
Đứa nhỏ này trông lớn hơn đứa trẻ sơ sinh một chút, chắc đã sinh cách đây không lâu.
Thái hậu gật đầu nghiêm túc nhìn ta.
“Từ nay về sau ngươi phải đối xử thật tốt với đứa nhỏ này, giống như cốt nhục của chính mình vậy.”
Ta gật đầu.
Nhưng ta còn chưa tròn mười sáu tuổi, có biết cái gì đâu.
Ta cứ bế đứa nhỏ này là nó khóc không thôi.
Bé giơ bàn tay nhỏ vơ loạn trong lòng ta.
Vẫn là Lý công công ở bên cạnh nói với ta.
“Nương nương, đại hoàng tử chắc đã đói bụng, nên cho bú được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này ta mới bảo Lý công công bế Đoàn Đoàn đi.
Đoàn Đoàn là do tiểu Ngư Nhi đặt.
Tiểu Ngư Nhi nói bé giống như bánh bao nếp cẩm, mềm mềm thơm thơm, lại ngọt ngào.
“Khương tỷ tỷ, Đoàn Đoàn thật sự chui ra từ nách tỷ à?”
"Có đau không?"
Tiểu Ngư Nhi ngồi ở bên nôi em bé, không ngừng dùng trống bỏi dụ dỗ Đoàn Đoàn.
Ta vừa nói vừa khoe chiếc khăn tay.
“Đợi muội trưởng thành thì sẽ biết.”
"Sau này muội cũng sẽ có đứa nhỏ của riêng mình."
Tiểu Ngư Nhi cứ nói không muốn, nói có một Đoàn Đoàn là được rồi.
Hơn nữa muội ấy là người rất sợ đau.
Lúc sinh nở ta liên tục hét đau khiến muội ấy vô cùng sợ hãi.
“Khương tỷ tỷ, đợi Đoàn Đoàn lớn lên muội sẽ cho bé tất cả mọi thứ ngon và tốt nhất”
"Để bé chơi cùng chúng ta."
"Sau này chúng ta vĩnh viễn sẽ ở bên nhau."
Tiểu Ngư Nhi cười ngọt ngào, còn mang bánh gạch cua mà nàng không nỡ ăn cho Đoàn Đoàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ, Lý công công nói bé chưa ăn được những thứ đó.
Cuối cùng tất cả đều rơi vào bụng Bình An.
Kể từ khi nhũ mẫu chết đi, Bình An dường như đột ngột trưởng thành.
Tâm tư giấu rất sâu khiến người ta không đoán được.
Ngày ngày cặm cụi học tập, chưa từng lãng phí ngày nào.
Cũng chưa từng chủ động ôm Đoàn Đoàn.
Thực ra thì hắn vẫn là một đứa trẻ, vẫn chưa ý thức được việc bản thân đã thành phụ thân.
Dù Bình An đã có hoàng tử, cũng chiếu theo lệnh của thái hậu khi Đoàn Đoàn một tuổi sẽ phong làm thái tử.
Nhưng thái hậu vẫn không để Bình An tự mình chấp chính.
Mọi việc đều nằm dưới sự kiểm soát của thái hậu.
Bình An đã có không ít xích mích với thái hậu, hắn vẫn không thích thái hậu.
“Mẫu hậu, trẫm là hoàng đế, không phải con rối trong tay người.”
Nhưng Thái hậu bác bỏ mọi thứ Bình An nói.
Mối quan hệ giữa hai người dường như ngày càng trở nên bế tắc vì sự xuất hiện của Đoàn Đoàn.
https://docs.google.com/.../1FAIpQLSfekZIwtpe.../viewform...
Xin lũi vì làm phiền mn nhma tui hơi gấp mấy bà điền giúp tui dc hong
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro