Chương 18
Á Sơn Thập Tứ
2024-07-13 19:05:08
Văn Ngự Bạch bỏ tiền thuê ta đi dạy nàng ta.
"Sàng tiền minh nguyệt quang" (Ánh trăng sáng trước giường).
Nàng ta nháy mắt đưa tình hỏi ta Minh Nguyệt là ai.
"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên" (Nắng rọi lư hương khói tím bay).
Nàng ta mặt mày d@m đãng hỏi ta Triệu Hương Lô là ai.
"Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên" (Cỏ xanh chim hót tháng hai trời).
Nàng ta hỏi ta tại sao tên của Thảo Trường Oanh Phi lại dài như thế nào.
May mà ta không phải người chuyên dạy sách thánh hiền, nếu không đã sớm ném sách vào mặt nàng ta rồi. Ta đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Văn Ngự Bạch lại còn muốn kiểm tra kết quả học tập của nàng ta nữa chứ.
Tối đó ta xé nát sách vở, định ngày mai nấu cháo cho hoàng hậu nương nương ăn, thì bị Hiền phi nương nương ngăn lại. Nàng ta bảo có cách hay. Được, ta xem nàng có cách gì hay ho nào.
Hiền phi nương nương mượn cớ nói hoàng hậu nương nương học tiếng Anh rất tốt, để có thể thể hiện nhiều hơn trước hoàng thượng, quyết định sẽ dùng tiếng Anh trả lời. Toàn bộ bài thi đều là hai người họ vẽ vòng vòng lung tung.
Trình độ tiếng Anh của hai người họ ra sao ta không rõ, nhưng Văn Ngự Bạch học tiếng Anh khá lắm. Thế là hắn cầm tờ giấy thi, nhìn hai người họ với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Ta không biết mình có thích Tiêu Sở Địch hay không, nhưng chắc chắn là không thích Văn Ngự Bạch. Hoàng hậu nương nương hỏi ta làm sao nhận ra không thích Tiểu Bạch.
"Thích một người, thấy người đó ở bên cô gái khác, lòng sẽ chua xót khó chịu.
Nhưng khi thấy hoàng thượng ở bên người, lòng ta chẳng hề xao động, thậm chí còn có hứng thú đẩy thuyền nữa."
Thang Dịch Dao nói ta không có mắt nhìn người, người thường nào lại đi ủng hộ nàng ấy và Văn Ngự Bạch chứ. Ta nghe vậy lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn rất bình thường. Nếu là mẫu thân ta, người chắc chắn sẽ ủng hộ Hoàng hậu và Hiền phi.
Lại một lần chúng ta tụ họp dùng bữa, Hoàng hậu nương nương đột nhiên hỏi Tiêu Sở Địch có thích ta hay không. Miệng nàng còn nhét đầy cơm, lúc ho sẽ rơi ra vài hạt cơm thừa.
Đúng lúc gần đây nàng thường xuyên ho. Nàng không mấy để ý, tiện tay lau một cái rồi bôi lên long bào của Văn Ngự Bạch đang ngồi bên cạnh. Sự chán ghét của Văn Ngự Bạch thể hiện rõ mồn một ngay cả trên lòng bàn chân.
"Ngươi có thể xoay mặt đi chỗ khác khi ho không?"
Hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn gật đầu. Đôi má phúng phính vì đầy thức ăn làm cho nàng trông vô cùng đáng yêu. Văn Ngự Bạch có lẽ cảm thấy mình đã nặng lời, muốn mở miệng an ủi nàng. Lúc này Hoàng hậu nương nương lại muốn ho, nhớ tới lời Văn Ngự Bạch nên rất ngoan ngoãn quay đầu đối diện với hắn.
Cơm thừa phun đầy lên người Văn Ngự Bạch. Lời an ủi của Văn Ngự Bạch mắc kẹt lại nơi cổ họng. Ta phải dùng sức véo tay Tiêu Sở Địch mới có thể nhịn cười. Tiêu Sở Địch dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ mỉm cười điềm đạm.
Đột nhiên Thang Diệc Dao quay mặt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Sở Địch. Ta có một dự cảm chẳng lành, nhưng đã quá muộn rồi.
"Tiêu Sở Địch, ngươi có thích Tiểu Khê không?"
"Sàng tiền minh nguyệt quang" (Ánh trăng sáng trước giường).
Nàng ta nháy mắt đưa tình hỏi ta Minh Nguyệt là ai.
"Nhật chiếu hương lô sinh tử yên" (Nắng rọi lư hương khói tím bay).
Nàng ta mặt mày d@m đãng hỏi ta Triệu Hương Lô là ai.
"Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên" (Cỏ xanh chim hót tháng hai trời).
Nàng ta hỏi ta tại sao tên của Thảo Trường Oanh Phi lại dài như thế nào.
May mà ta không phải người chuyên dạy sách thánh hiền, nếu không đã sớm ném sách vào mặt nàng ta rồi. Ta đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Văn Ngự Bạch lại còn muốn kiểm tra kết quả học tập của nàng ta nữa chứ.
Tối đó ta xé nát sách vở, định ngày mai nấu cháo cho hoàng hậu nương nương ăn, thì bị Hiền phi nương nương ngăn lại. Nàng ta bảo có cách hay. Được, ta xem nàng có cách gì hay ho nào.
Hiền phi nương nương mượn cớ nói hoàng hậu nương nương học tiếng Anh rất tốt, để có thể thể hiện nhiều hơn trước hoàng thượng, quyết định sẽ dùng tiếng Anh trả lời. Toàn bộ bài thi đều là hai người họ vẽ vòng vòng lung tung.
Trình độ tiếng Anh của hai người họ ra sao ta không rõ, nhưng Văn Ngự Bạch học tiếng Anh khá lắm. Thế là hắn cầm tờ giấy thi, nhìn hai người họ với vẻ mặt nửa cười nửa không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta không biết mình có thích Tiêu Sở Địch hay không, nhưng chắc chắn là không thích Văn Ngự Bạch. Hoàng hậu nương nương hỏi ta làm sao nhận ra không thích Tiểu Bạch.
"Thích một người, thấy người đó ở bên cô gái khác, lòng sẽ chua xót khó chịu.
Nhưng khi thấy hoàng thượng ở bên người, lòng ta chẳng hề xao động, thậm chí còn có hứng thú đẩy thuyền nữa."
Thang Dịch Dao nói ta không có mắt nhìn người, người thường nào lại đi ủng hộ nàng ấy và Văn Ngự Bạch chứ. Ta nghe vậy lắc đầu, cảm thấy bản thân vẫn rất bình thường. Nếu là mẫu thân ta, người chắc chắn sẽ ủng hộ Hoàng hậu và Hiền phi.
Lại một lần chúng ta tụ họp dùng bữa, Hoàng hậu nương nương đột nhiên hỏi Tiêu Sở Địch có thích ta hay không. Miệng nàng còn nhét đầy cơm, lúc ho sẽ rơi ra vài hạt cơm thừa.
Đúng lúc gần đây nàng thường xuyên ho. Nàng không mấy để ý, tiện tay lau một cái rồi bôi lên long bào của Văn Ngự Bạch đang ngồi bên cạnh. Sự chán ghét của Văn Ngự Bạch thể hiện rõ mồn một ngay cả trên lòng bàn chân.
"Ngươi có thể xoay mặt đi chỗ khác khi ho không?"
Hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn gật đầu. Đôi má phúng phính vì đầy thức ăn làm cho nàng trông vô cùng đáng yêu. Văn Ngự Bạch có lẽ cảm thấy mình đã nặng lời, muốn mở miệng an ủi nàng. Lúc này Hoàng hậu nương nương lại muốn ho, nhớ tới lời Văn Ngự Bạch nên rất ngoan ngoãn quay đầu đối diện với hắn.
Cơm thừa phun đầy lên người Văn Ngự Bạch. Lời an ủi của Văn Ngự Bạch mắc kẹt lại nơi cổ họng. Ta phải dùng sức véo tay Tiêu Sở Địch mới có thể nhịn cười. Tiêu Sở Địch dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ mỉm cười điềm đạm.
Đột nhiên Thang Diệc Dao quay mặt lại, nhìn chằm chằm Tiêu Sở Địch. Ta có một dự cảm chẳng lành, nhưng đã quá muộn rồi.
"Tiêu Sở Địch, ngươi có thích Tiểu Khê không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro