Chương 2
Vụ Thập
2024-06-21 22:09:23
Trương tiểu nương thích lắm mà còn ngại nên không dám đưa tay ra nhận. Vô công bất thụ lộc, cô bé nghĩ chắc Nhứ Quả muốn dùng hoa đổi bánh. Cổ Lâu Tử nhà cô bé đẫm nước sốt, thịt cũng nhiều, bán một cái là 8 văn tiền. Cha mẹ bán bánh vất vả, cô bé không nên gia tăng gánh nặng cho họ.
Nhưng nhành hoa trên tay Nhứ Quả thật sự rất đẹp…
Trương tiểu nương nhịn mãi, cuối cùng không thể từ chối sức hấp dẫn của hoa. Cô bé bắt đầu tính toán xem tiền tiêu vặt của mình còn dư lại bao nhiêu, có đủ để đổi một cái bánh cho đệ đệ này ăn không. Hoặc là đổi cái bánh chay? Mẹ của cô bé làm bánh chay Hoàng Kim cũng ngon lắm, ngoài mịn trong mềm, độ ngọt vừa phải, là thật sự thừa kế công thức của vùng Phụ Hưng chứ không phải chỉ biết treo mỗi cái biển hiệu như mấy quán khác.
Trương tiểu nương thầm hạ quyết tâm trong lòng, mở miệng nói: “Tỷ sẽ không lấy không hoa của đệ, để tỷ lấy thứ khác trao đổi với đệ nhé.” Cô bé muốn quan tâm đệ đệ xinh đẹp này một chút nên mới chủ động đề xuất ý kiến một đổi một.
Không ngờ Nhứ Quả lại hào hứng nói: “Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ có thể nói cho đệ biết bây giờ là canh giờ nào rồi không?”
Trương tiểu nương sửng sốt: “Đệ chỉ muốn hỏi cái này thôi à?”
“Vâng ạ.” Nhứ Quả đáp không do dự, còn bổ sung thêm một câu: “Rốt cuộc bao giờ mấy vị đại nhân mới hạ triều ạ?” Bé ngồi tới nỗi sắp tê hết cả chân rồi.
“Bây giờ chắc là khoảng giờ Thìn ba khắc rồi, nói vậy thì các quan gia phải tới năm khắc mới hạ triều cơ. Nhưng cũng có thể hạ triều sớm hoặc muộn hơn, tóm lại là phải xem xem hôm nay Hoàng đế có bận không.”
Ngày nào nhà họ Trương cũng buôn bán ở Thiên bộ lang, có thể nói Trương tiểu nương đã nắm quá rõ mấy việc như thế này. Kể cả không có đồng hồ, cô bé vẫn ước lượng ra được thời gian, chẳng qua… “Đệ hỏi cái này làm gì? Cần tìm người à?”
“Dạ!” Nhứ Quả ra sức gật đầu. Bé cũng là một người dễ làm thân, chưa tán gẫu được mấy câu đã kể tuốt tuồn tuột hết về bản thân mình.
Nhứ Quả vốn dĩ đi nhờ xe của Trụ Tử ca từ thôn Đông đến kinh thành, chuẩn bị vào Ung Kỳ tìm cha. Ai ngờ trên đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không chờ được người tới đón mình mà ngay cả Hoa tỷ tỷ đi cùng bé để hộ tống suốt quãng đường cũng bị thất lạc.
“... Nói tới nói lui, toàn bộ gia tài đều bị cướp hết.” Nhứ Quả gục đầu xuống, cực kỳ buồn rầu. Tới lúc này bé mới hồi tưởng lại nhóm ăn mày mình gặp phải ở căn miếu đổ nát vùng ngoại ô kinh thành, vừa nghĩ tới đã thấy sợ. Đối phương hùng hổ kéo đến, mồm miệng thô tục dơ bẩn, để bảo vệ túi tiền nhỏ của mình, Nhứ Quả đành phải quăng tay nải về phía tây, sau đó cắm đầu chạy trốn về phía đông.
Để cứu túi tiền mà quăng cả tay nải? Trương tiểu nương tỏ vẻ không thể hiểu nổi, nhưng lại không ngăn được thổn thức: “Vậy sao đệ vào được thành thế?” Dân chạy nạn không có giấy thông hành thì sẽ không được vào Ung Kỳ, trẻ con cũng thế.
Nhứ Quả vỗ túi tiền nhỏ của mình: “Đệ có giấy thông hành mà.” Đều nhờ có mẹ đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho bé.
Lúc này Trương tiểu nương mới giật mình, hóa ra đây là lý do Nhứ Quả phải bảo vệ túi tiền. Nhưng cô bé vẫn thấy khó hiểu, nhìn túi tiền thêu con mèo này cũng đâu có lớn, sao có thể cất nhiều đồ thế? Nào thì hoa nào thì giấy thông hành: “Túi tiền của đệ…”
Chưa đợi Trương tiểu nương nói dứt câu, Nhứ Quả đã kiêu ngạo ưỡn ngực, tự tin chống hông: “Có phải rất ghê gớm không? Đây là mẹ của đệ làm cho đấy.”
Trong mắt của các bạn nhỏ, cha mẹ chính là những người giỏi nhất thế gian, mà đồ của cha mẹ làm ra tất nhiên cũng là thứ tốt nhất trên thế giới.
Trương tiểu nương lập tức gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cô bé cũng thấy bánh cha mẹ mình làm là thứ bánh ngon nhất trần đời.
“Vậy mẹ của con đâu? Sao không thấy đi cùng con?” Trương nương tử đứng ở ngoài quầy đã sớm nhìn thấy con gái mình và bạn mới quen đứng nói chuyện với nhau như 2 ông bà cụ non, trước đó nàng vẫn cố nhịn cười, không chen vào câu chuyện.
Nhứ Quả ngầng đầu lên nhìn, mẹ vẫn dạy bé là khi nói chuyện với ai thì phải nhìn thẳng vào mắt người ta, có vậy mới chân thành và lễ phép: “Mẹ của con đã đi tới thế giới khác rồi, thế giới kia có chim sắt bay được trên trời, có loài thú lớn chạy còn nhanh hơn xe ngựa, còn có thứ có thể truyền âm ngàn dặm cơ! Tóm lại là rất ghê gớm, ghê gớm, ghê gớm!”
Nhứ Quả liên tiếp nói mấy từ “ghê gớm”, bé thật sự rất mừng vì mẹ mình được tới một nơi tuyệt vời.
Nhưng Trương nương tử lại kinh ngạc mở to mắt, lúc này nàng mới nhận ra có lẽ mẹ của đứa trẻ này đã mất rồi.
Nhưng nhành hoa trên tay Nhứ Quả thật sự rất đẹp…
Trương tiểu nương nhịn mãi, cuối cùng không thể từ chối sức hấp dẫn của hoa. Cô bé bắt đầu tính toán xem tiền tiêu vặt của mình còn dư lại bao nhiêu, có đủ để đổi một cái bánh cho đệ đệ này ăn không. Hoặc là đổi cái bánh chay? Mẹ của cô bé làm bánh chay Hoàng Kim cũng ngon lắm, ngoài mịn trong mềm, độ ngọt vừa phải, là thật sự thừa kế công thức của vùng Phụ Hưng chứ không phải chỉ biết treo mỗi cái biển hiệu như mấy quán khác.
Trương tiểu nương thầm hạ quyết tâm trong lòng, mở miệng nói: “Tỷ sẽ không lấy không hoa của đệ, để tỷ lấy thứ khác trao đổi với đệ nhé.” Cô bé muốn quan tâm đệ đệ xinh đẹp này một chút nên mới chủ động đề xuất ý kiến một đổi một.
Không ngờ Nhứ Quả lại hào hứng nói: “Thật ạ? Vậy thì tốt quá, tỷ tỷ có thể nói cho đệ biết bây giờ là canh giờ nào rồi không?”
Trương tiểu nương sửng sốt: “Đệ chỉ muốn hỏi cái này thôi à?”
“Vâng ạ.” Nhứ Quả đáp không do dự, còn bổ sung thêm một câu: “Rốt cuộc bao giờ mấy vị đại nhân mới hạ triều ạ?” Bé ngồi tới nỗi sắp tê hết cả chân rồi.
“Bây giờ chắc là khoảng giờ Thìn ba khắc rồi, nói vậy thì các quan gia phải tới năm khắc mới hạ triều cơ. Nhưng cũng có thể hạ triều sớm hoặc muộn hơn, tóm lại là phải xem xem hôm nay Hoàng đế có bận không.”
Ngày nào nhà họ Trương cũng buôn bán ở Thiên bộ lang, có thể nói Trương tiểu nương đã nắm quá rõ mấy việc như thế này. Kể cả không có đồng hồ, cô bé vẫn ước lượng ra được thời gian, chẳng qua… “Đệ hỏi cái này làm gì? Cần tìm người à?”
“Dạ!” Nhứ Quả ra sức gật đầu. Bé cũng là một người dễ làm thân, chưa tán gẫu được mấy câu đã kể tuốt tuồn tuột hết về bản thân mình.
Nhứ Quả vốn dĩ đi nhờ xe của Trụ Tử ca từ thôn Đông đến kinh thành, chuẩn bị vào Ung Kỳ tìm cha. Ai ngờ trên đường lại gặp chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không chờ được người tới đón mình mà ngay cả Hoa tỷ tỷ đi cùng bé để hộ tống suốt quãng đường cũng bị thất lạc.
“... Nói tới nói lui, toàn bộ gia tài đều bị cướp hết.” Nhứ Quả gục đầu xuống, cực kỳ buồn rầu. Tới lúc này bé mới hồi tưởng lại nhóm ăn mày mình gặp phải ở căn miếu đổ nát vùng ngoại ô kinh thành, vừa nghĩ tới đã thấy sợ. Đối phương hùng hổ kéo đến, mồm miệng thô tục dơ bẩn, để bảo vệ túi tiền nhỏ của mình, Nhứ Quả đành phải quăng tay nải về phía tây, sau đó cắm đầu chạy trốn về phía đông.
Để cứu túi tiền mà quăng cả tay nải? Trương tiểu nương tỏ vẻ không thể hiểu nổi, nhưng lại không ngăn được thổn thức: “Vậy sao đệ vào được thành thế?” Dân chạy nạn không có giấy thông hành thì sẽ không được vào Ung Kỳ, trẻ con cũng thế.
Nhứ Quả vỗ túi tiền nhỏ của mình: “Đệ có giấy thông hành mà.” Đều nhờ có mẹ đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho bé.
Lúc này Trương tiểu nương mới giật mình, hóa ra đây là lý do Nhứ Quả phải bảo vệ túi tiền. Nhưng cô bé vẫn thấy khó hiểu, nhìn túi tiền thêu con mèo này cũng đâu có lớn, sao có thể cất nhiều đồ thế? Nào thì hoa nào thì giấy thông hành: “Túi tiền của đệ…”
Chưa đợi Trương tiểu nương nói dứt câu, Nhứ Quả đã kiêu ngạo ưỡn ngực, tự tin chống hông: “Có phải rất ghê gớm không? Đây là mẹ của đệ làm cho đấy.”
Trong mắt của các bạn nhỏ, cha mẹ chính là những người giỏi nhất thế gian, mà đồ của cha mẹ làm ra tất nhiên cũng là thứ tốt nhất trên thế giới.
Trương tiểu nương lập tức gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cô bé cũng thấy bánh cha mẹ mình làm là thứ bánh ngon nhất trần đời.
“Vậy mẹ của con đâu? Sao không thấy đi cùng con?” Trương nương tử đứng ở ngoài quầy đã sớm nhìn thấy con gái mình và bạn mới quen đứng nói chuyện với nhau như 2 ông bà cụ non, trước đó nàng vẫn cố nhịn cười, không chen vào câu chuyện.
Nhứ Quả ngầng đầu lên nhìn, mẹ vẫn dạy bé là khi nói chuyện với ai thì phải nhìn thẳng vào mắt người ta, có vậy mới chân thành và lễ phép: “Mẹ của con đã đi tới thế giới khác rồi, thế giới kia có chim sắt bay được trên trời, có loài thú lớn chạy còn nhanh hơn xe ngựa, còn có thứ có thể truyền âm ngàn dặm cơ! Tóm lại là rất ghê gớm, ghê gớm, ghê gớm!”
Nhứ Quả liên tiếp nói mấy từ “ghê gớm”, bé thật sự rất mừng vì mẹ mình được tới một nơi tuyệt vời.
Nhưng Trương nương tử lại kinh ngạc mở to mắt, lúc này nàng mới nhận ra có lẽ mẹ của đứa trẻ này đã mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro