Chẳng còn gì lư...
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Bầu trời Chân Long Giới bỗng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Rầm!
Sau đó một luồng uy lực đáng sợ rơi xuống từ trên trời, trong uy lực đó còn có uy lực của huyết mạch.
Sắc mặt cường giả Chân Long bên dưới đều thay đổi, uy lực huyết mạch đó khiến tất cả đều bị áp chế quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Áp chế huyết mạch!
Thấy cảnh tượng này, Ly Vân ở bên cạnh giật nảy mình.
Lẽ nào là Thiên Long viễn cổ trong truyền thuyết?
Nghĩ thế ông ta cực kỳ vui mừng.
Bởi vì một đầu rồng cực lớn mơ hồ dần xuất hiện trên bầu trời, đầu rồng này vừa xuất hiện, uy lực cường đại đáng sợ lại ập đến.
Trời đất rung lên vì sợ hãi.
Thiên Long viễn cổ.
Thấy thế Ly Vân vui mừng khôn xiết.
Đây đúng là Thiên Long viễn cổ đến từ vũ trụ Quan Huyên.
Nhìn thấy đầu rồng này, sắc mặt Diệp Quân và Diệp Khải lập tức trở nên khó coi.
Uy lực khủng khiếp quá.
Lúc này hai người đều cảm nhận được trời đất đang run rẩy.
Nếu không phải cái bóng đó chống đỡ được uy lực này thì có lẽ uy lực này đủ để giết họ.
Diệp Quân nhìn đầu rồng đó, hai tay siết chặt.
Trước đây, hắn còn nghĩ đã xem như là cường giả một phương, nhưng lúc này hắn mới nhận ra suy nghĩ này của mình nực cười thế nào.
Đứng trước mặt cường giả thật sự, mình vẫn thua kém rất nhiều.
Hơn nữa đầu rồng này còn không phải là thực thế, chỉ là hình ảnh phản chiếu.
Hình ảnh phản chiếu đã có sức mạnh trấn áp như vậy rồi.
Lúc này, Diệp Quân tràn đầy hy vọng về con đường võ đạo.
Lúc này, Thiên Long viễn cổ đó nhìn xuống cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải, lạnh nhạt nói: “Mặc dù tộc Chân Long chỉ là một nhánh nhỏ của tộc Thiên Long ta nhưng cũng không phải là tộc mà bất kỳ con chó con mèo nào cũng có thể tiêu diệt”.
Ngay lúc này, một Chân Long bên dưới bỗng chỉ vào Diệp Quân, run giọng nói: “Tiên tổ, là hắn đã giết Ngao Thiên tộc trưởng, là hắn muốn tiêu diệt tộc Chân Long”.
Nghe thế Thiên Long đó nhìn Diệp Quân, ông ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, uy lực mạnh mẽ khiến trời đất xung quanh bắt đầu méo mó.
Diệp Quân cảm thấy mình quá nhỏ bé khi đứng trước đầu rồng này, nhưng lúc này hắn lại nhìn thẳng vào Thiên Long đó, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Hắn cũng chẳng sợ cái chết thì sao phải sợ một Chân Long?
Thiên Long đó nhìn Diệp Quân, lạnh nhạt nói: “Tép riu!”
Vừa dứt lời, uy lực của rồng bỗng sôi trào, đánh thẳng về phía Diệp Quân.
Không gian ở những nơi uy lực của rồng đi qua đều bị hủy diệt từng tấc.
Diệp Quân nhìn uy lực của rồng đó, tay phải hắn siết chặt kiếm Hành Đạo: “Hành Đạo, vung một kiếm này ra, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ chết, sau khi chết ta mong ngươi tìm được một chủ nhân tốt khác, sau này rạng danh khắp nơi”.
Nói rồi tay phải hắn bỗng buông kiếm Hành Đạo ra, ngay sau đó chân phải hắn đá lên một cú biến thành kiếm quang bay lên trời.
Vèo!
Tiếng kiếm kêu bỗng vang vọng khắp nơi.
Chủ động tấn công.
Thấy thế, mọi người ở đó đều sửng sốt.
Hắn thế mà còn dám chủ động tấn công khi đối mặt với Thiên Long?
Trong tay Diệp Quân không có kiếm nhưng lúc này cả người hắn toát ra một luồng kiếm ý vô cùng đáng sợ.
Một nhát kiếm mạnh nhất từ trước đến nay.
Vì khi tung ra đòn tấn công này, hắn đã có suy nghĩ chắc chắn sẽ chết.
Cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải khẽ nói: “Mặc kệ sống chết, lòng không sợ hãi, không để tâm vạn vật bên ngoài, bản thân chính là kiếm, kiếm là chính mình, người kiếm hợp nhất… thành tựu kiếm đạo, hắn… thế mà đã đạt đến Kiếm Tiên”.
Thành tựu kiếm đạo.
Kiếm Tiên!
Khoảnh khắc cuối cùng khi cái chết đến gần, Diệp Quân đã đạt đến Kiếm Tiên.
Nhưng điều này chắc chắn là chuyện oanh liệt một thời.
Vì người mà hắn đối mặt chính là một Thiên Long thời cổ đại, hơn nữa là Thiên Long có thực lực vô cùng khủng khiếp.
Bầu trời.
Vèo!
Thanh kiếm của Diệp Quân bỗng chém vỡ uy lực của rồng đó, sau đó người kiếm hợp nhất đánh về phía Thiên Long.
Diệp Quân nhìn Thiên Long càng lúc càng gần đó, khẽ nói: “Tiểu Ca… kiếp sau, huynh sẽ cưới muội…”
Nói rồi hắn bỗng bật cười.
Chết?
Hắn bỗng cảm thấy hình như chết cũng không có gì không tốt.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, Tiểu Ca mà hắn yêu thương nhất cũng đã chỉ còn là một linh hồn, chẳng khác nào đã chết.
Thế gian này hình như cũng chẳng còn gì có thể đáng lưu luyến nữa.
Rầm!
Sau đó một luồng uy lực đáng sợ rơi xuống từ trên trời, trong uy lực đó còn có uy lực của huyết mạch.
Sắc mặt cường giả Chân Long bên dưới đều thay đổi, uy lực huyết mạch đó khiến tất cả đều bị áp chế quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy.
Áp chế huyết mạch!
Thấy cảnh tượng này, Ly Vân ở bên cạnh giật nảy mình.
Lẽ nào là Thiên Long viễn cổ trong truyền thuyết?
Nghĩ thế ông ta cực kỳ vui mừng.
Bởi vì một đầu rồng cực lớn mơ hồ dần xuất hiện trên bầu trời, đầu rồng này vừa xuất hiện, uy lực cường đại đáng sợ lại ập đến.
Trời đất rung lên vì sợ hãi.
Thiên Long viễn cổ.
Thấy thế Ly Vân vui mừng khôn xiết.
Đây đúng là Thiên Long viễn cổ đến từ vũ trụ Quan Huyên.
Nhìn thấy đầu rồng này, sắc mặt Diệp Quân và Diệp Khải lập tức trở nên khó coi.
Uy lực khủng khiếp quá.
Lúc này hai người đều cảm nhận được trời đất đang run rẩy.
Nếu không phải cái bóng đó chống đỡ được uy lực này thì có lẽ uy lực này đủ để giết họ.
Diệp Quân nhìn đầu rồng đó, hai tay siết chặt.
Trước đây, hắn còn nghĩ đã xem như là cường giả một phương, nhưng lúc này hắn mới nhận ra suy nghĩ này của mình nực cười thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng trước mặt cường giả thật sự, mình vẫn thua kém rất nhiều.
Hơn nữa đầu rồng này còn không phải là thực thế, chỉ là hình ảnh phản chiếu.
Hình ảnh phản chiếu đã có sức mạnh trấn áp như vậy rồi.
Lúc này, Diệp Quân tràn đầy hy vọng về con đường võ đạo.
Lúc này, Thiên Long viễn cổ đó nhìn xuống cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải, lạnh nhạt nói: “Mặc dù tộc Chân Long chỉ là một nhánh nhỏ của tộc Thiên Long ta nhưng cũng không phải là tộc mà bất kỳ con chó con mèo nào cũng có thể tiêu diệt”.
Ngay lúc này, một Chân Long bên dưới bỗng chỉ vào Diệp Quân, run giọng nói: “Tiên tổ, là hắn đã giết Ngao Thiên tộc trưởng, là hắn muốn tiêu diệt tộc Chân Long”.
Nghe thế Thiên Long đó nhìn Diệp Quân, ông ta cúi đầu nhìn Diệp Quân, uy lực mạnh mẽ khiến trời đất xung quanh bắt đầu méo mó.
Diệp Quân cảm thấy mình quá nhỏ bé khi đứng trước đầu rồng này, nhưng lúc này hắn lại nhìn thẳng vào Thiên Long đó, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Hắn cũng chẳng sợ cái chết thì sao phải sợ một Chân Long?
Thiên Long đó nhìn Diệp Quân, lạnh nhạt nói: “Tép riu!”
Vừa dứt lời, uy lực của rồng bỗng sôi trào, đánh thẳng về phía Diệp Quân.
Không gian ở những nơi uy lực của rồng đi qua đều bị hủy diệt từng tấc.
Diệp Quân nhìn uy lực của rồng đó, tay phải hắn siết chặt kiếm Hành Đạo: “Hành Đạo, vung một kiếm này ra, Diệp Quân ta chắc chắn sẽ chết, sau khi chết ta mong ngươi tìm được một chủ nhân tốt khác, sau này rạng danh khắp nơi”.
Nói rồi tay phải hắn bỗng buông kiếm Hành Đạo ra, ngay sau đó chân phải hắn đá lên một cú biến thành kiếm quang bay lên trời.
Vèo!
Tiếng kiếm kêu bỗng vang vọng khắp nơi.
Chủ động tấn công.
Thấy thế, mọi người ở đó đều sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thế mà còn dám chủ động tấn công khi đối mặt với Thiên Long?
Trong tay Diệp Quân không có kiếm nhưng lúc này cả người hắn toát ra một luồng kiếm ý vô cùng đáng sợ.
Một nhát kiếm mạnh nhất từ trước đến nay.
Vì khi tung ra đòn tấn công này, hắn đã có suy nghĩ chắc chắn sẽ chết.
Cái bóng trên đỉnh đầu Diệp Khải khẽ nói: “Mặc kệ sống chết, lòng không sợ hãi, không để tâm vạn vật bên ngoài, bản thân chính là kiếm, kiếm là chính mình, người kiếm hợp nhất… thành tựu kiếm đạo, hắn… thế mà đã đạt đến Kiếm Tiên”.
Thành tựu kiếm đạo.
Kiếm Tiên!
Khoảnh khắc cuối cùng khi cái chết đến gần, Diệp Quân đã đạt đến Kiếm Tiên.
Nhưng điều này chắc chắn là chuyện oanh liệt một thời.
Vì người mà hắn đối mặt chính là một Thiên Long thời cổ đại, hơn nữa là Thiên Long có thực lực vô cùng khủng khiếp.
Bầu trời.
Vèo!
Thanh kiếm của Diệp Quân bỗng chém vỡ uy lực của rồng đó, sau đó người kiếm hợp nhất đánh về phía Thiên Long.
Diệp Quân nhìn Thiên Long càng lúc càng gần đó, khẽ nói: “Tiểu Ca… kiếp sau, huynh sẽ cưới muội…”
Nói rồi hắn bỗng bật cười.
Chết?
Hắn bỗng cảm thấy hình như chết cũng không có gì không tốt.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của cha, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, Tiểu Ca mà hắn yêu thương nhất cũng đã chỉ còn là một linh hồn, chẳng khác nào đã chết.
Thế gian này hình như cũng chẳng còn gì có thể đáng lưu luyến nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro