Chương 14
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Công pháp cấp Địa!
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, cô khẽ cười: "Theo ý huynh!"
Thứ bây giờ cô đang luyện chính là công pháp cấp Địa, vì cô là đệ tử thân truyền của Phí đạo sư.
Diệp Quân thấy khá dao động.
Giá trị của nhánh linh mạch này đương nhiên sẽ hơn hẳn ba quyển công pháp cấp Địa, nhưng hắn lấy về cũng không thể đưa cho nhà họ Diệp dùng được. Đúng như lời Tư Thanh nói, nếu nhà họ Diệp xuất hiện nhánh linh mạch cực phẩm thế này thì ngay ngày hôm sau sẽ gặp thảm hoạ diệt môn!
Mà ba quyển công pháp cấp Địa lại có tác dụng rất lớn đối với nhà họ Diệp!
Công pháp phân thành: cấp Nhân, cấp Linh, cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Thánh, cấp Thần.
Ở thư viện Quan Huyên, công pháp cấp Địa cũng được liệt vào hàng trân quý rồi!
Nếu nhà họ Diệp có công pháp bậc này, thực lực tổng thể của nhà họ Diệp sẽ được nâng cao rất nhiều! Thêm vào đó, lại có thêm tất cả tử linh tinh và kim tinh của Tư Thanh nữa.
Diệp Quân nhìn Tư Thanh: "Tư Thanh cô nương, linh mạch có thể đưa cho cô! Nhưng ta vẫn còn một yêu cầu nữa, đó là nếu vẫn còn linh mạch thì nó sẽ thuộc về bọn ta!"
Tư Thanh gật đầu: "Được!"
Nếu cô ấy có thể đem về một nhánh linh mạch cực phẩm thì nhà họ Tư sẽ vui đến phát điên!
Diệp Quân trực tiếp cho nhánh linh mạch đó vào nhẫn không gian, sau đó đưa cho Tư Thanh.
Tư Thanh nhận nhẫn không gian, sau đó lập tức lấy ra ba quyển sách cổ màu đen đưa cho Diệp Quân, đồng thời còn vội vàng lấy hết tất cả tử linh tinh và kim tinh cho hắn!
Diệp Quân cũng nhận lấy mà không hề khách sáo, sau đó chia một nửa cho Nạp Lan Ca!
Tiếp đó ba người nhìn nhau, nở nụ cười hài lòng.
Họ tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó, những thứ họ thu thập được đều là kim tinh.
Hơn nữa, càng lúc càng thu được nhiều.
Đến cuối cùng, Diệp Quân phát hiện kim tinh ngày càng nhiều, thế là hắn chủ động lấy ra một nghìn kim tinh đưa cho Tư Thanh: "Cho cô!"
Tư Thanh nhìn Diệp Quân: "Vừa nãy đã nói rồi, tất cả mọi thứ tiếp theo ta đều không lấy nữa".
Diệp Quân cười nói: "Ta không ngờ lại thu hoạch được nhiều đến vậy, cô nhận đi! Coi như để kết thiện duyên!"
Thiện duyên!
Tư Thanh nhìn Diệp Quân một cái rồi nhận kim tinh.
Nạp Lan Ca hết nhìn Tư Thanh rồi lại nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì thêm.
Ba người tiếp tục đi, được tầm mười lăm phút sau thì Diệp Quân dẫn đầu bỗng dừng lại. Hắn vạch một đường kiếm lên mặt đất, từ khe nứt có thể nhìn thấy một nhánh sông màu vàng dài hàng chục trượng ở dưới sâu mấy chục trượng.
Địa mạch!
Ba người đều sững sờ!
Thật sự có địa mạch!
Ngay lúc này, tiếng bước chân gần đó vọng đến!
Sắc mặt ba người đều thay đổi!
Diệp Quân lập tức kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, vẻ mặt vô cùng đề phòng.
Một con yêu thú từ từ xuất hiện trong tầm mắt cả ba.
Con yêu thú này trông giống chó, có hai cái sừng, toàn thân đầy vảy dày phát ra ánh sáng, đuôi nó giống một chiếc đao cổ, sắc bén khiến người nhìn không rét mà run.
Nhìn thấy con yêu thú này, sắc mặt ba người đều chợt trở nên nặng nề!
Yêu thú liếc nhìn ba người.
Oành!
Bất chợt, ba người như bị sét đánh, thất khiếu đổ máu!
Diệp Quân kinh hãi nói: "Ngươi... ngươi là yêu thú cấp Vương!"
Yêu thú khinh thường liếc nhìn Diệp Quân, khinh miệt nói: "Cấp Vương? Thứ rác rưởi gì vậy? Ông đây là cấp Đế!"
Cấp Đế!
Nghe vậy, đám Diệp Quân đều tái mặt!
Cấp bậc của yêu thú không giống cấp bậc của nhân loại. Yêu thú phân từ cấp một đến cấp chín, trên cấp chín là cấp Linh, sau đó là cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cuối cùng là cấp Đế!
Yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu này là cấp Vương!
Nhưng thứ trước mặt hắn lại là cấp Đế?
Cấp Đế?
Đầu óc Diệp Quân đã hoàn toàn trống rỗng!
Sắc mặt Tư Thanh cũng u ám như tro tàn!
Toi rồi!
Xong hẳn rồi!
Diệp Quân thầm run rẩy hỏi: "Tháp gia, không phải ngươi nói không có nguy hiểm sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Ừ!"
Diệp Quân run rẩy trong lòng: "Cấp Đế đấy! Là cấp Đế đấy! Ngươi thấy thế này không nguy hiểm sao? Hả?"
Tiểu Tháp đáp: "À... thì là nguy hiểm, rất nguy hiểm!"
Diệp Quân: "..."
Bấy giờ Diệp Quân đã dại cả người!
Tháp gia này không đáng tin cho lắm!
Nạp Lan Ca và Tư Thanh đã tái mét cả mặt, bọn họ không ngờ sẽ gặp yêu thú cấp Đế ở nơi này!
Cấp Đế đó!
Nó ở cái tầm truyền thuyết cổ xưa rồi!
Cho đến nay, yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu được biết đến là cấp Vương!
Thế mà ở đây lại xuất hiện một con cấp Đế!
Chuyện này hệt như một con rồng xuất hiện ở một dòng sông nhỏ vậy, đúng là ảo thật!
Lúc này, yêu thú kia lạnh lùng nhìn ba người: "Một đám kiến hôi mà cũng dám làm phiền giấc ngủ của bổn đế!”
Nói rồi nó há to miệng định nuốt chửng ba người.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra!
Khoanh tay chịu chết?
Không phải là phong cách của hắn!
Dù không có phần thắng thì hắn cũng phải liều chết thử một phen!
Ngay lúc Diệp Quân định xuất kiếm, yêu thú kia như gặp phải ma, nhảy cẫng lên: "Ối giời! Mẹ kiếp! Khốn nạn! Á... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này, ối giời... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này..."
Nói rồi, trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, nó lập tức chạy tới chỗ Diệp Quân, run lẩy bẩy: "Đại ca ơi, mọi thứ chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi mà... Ta không biết ngài là người của cô ấy, ta dập đầu trước ngài một cái nhé!"
Nói rồi nó quỳ một cái "rầm", cơ thể không ngừng run rẩy.
Ba người: "..."
...
Diệp Quân và Nạp Lan Ca nhìn nhau, cô khẽ cười: "Theo ý huynh!"
Thứ bây giờ cô đang luyện chính là công pháp cấp Địa, vì cô là đệ tử thân truyền của Phí đạo sư.
Diệp Quân thấy khá dao động.
Giá trị của nhánh linh mạch này đương nhiên sẽ hơn hẳn ba quyển công pháp cấp Địa, nhưng hắn lấy về cũng không thể đưa cho nhà họ Diệp dùng được. Đúng như lời Tư Thanh nói, nếu nhà họ Diệp xuất hiện nhánh linh mạch cực phẩm thế này thì ngay ngày hôm sau sẽ gặp thảm hoạ diệt môn!
Mà ba quyển công pháp cấp Địa lại có tác dụng rất lớn đối với nhà họ Diệp!
Công pháp phân thành: cấp Nhân, cấp Linh, cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Thánh, cấp Thần.
Ở thư viện Quan Huyên, công pháp cấp Địa cũng được liệt vào hàng trân quý rồi!
Nếu nhà họ Diệp có công pháp bậc này, thực lực tổng thể của nhà họ Diệp sẽ được nâng cao rất nhiều! Thêm vào đó, lại có thêm tất cả tử linh tinh và kim tinh của Tư Thanh nữa.
Diệp Quân nhìn Tư Thanh: "Tư Thanh cô nương, linh mạch có thể đưa cho cô! Nhưng ta vẫn còn một yêu cầu nữa, đó là nếu vẫn còn linh mạch thì nó sẽ thuộc về bọn ta!"
Tư Thanh gật đầu: "Được!"
Nếu cô ấy có thể đem về một nhánh linh mạch cực phẩm thì nhà họ Tư sẽ vui đến phát điên!
Diệp Quân trực tiếp cho nhánh linh mạch đó vào nhẫn không gian, sau đó đưa cho Tư Thanh.
Tư Thanh nhận nhẫn không gian, sau đó lập tức lấy ra ba quyển sách cổ màu đen đưa cho Diệp Quân, đồng thời còn vội vàng lấy hết tất cả tử linh tinh và kim tinh cho hắn!
Diệp Quân cũng nhận lấy mà không hề khách sáo, sau đó chia một nửa cho Nạp Lan Ca!
Tiếp đó ba người nhìn nhau, nở nụ cười hài lòng.
Họ tiếp tục đi về phía trước.
Sau đó, những thứ họ thu thập được đều là kim tinh.
Hơn nữa, càng lúc càng thu được nhiều.
Đến cuối cùng, Diệp Quân phát hiện kim tinh ngày càng nhiều, thế là hắn chủ động lấy ra một nghìn kim tinh đưa cho Tư Thanh: "Cho cô!"
Tư Thanh nhìn Diệp Quân: "Vừa nãy đã nói rồi, tất cả mọi thứ tiếp theo ta đều không lấy nữa".
Diệp Quân cười nói: "Ta không ngờ lại thu hoạch được nhiều đến vậy, cô nhận đi! Coi như để kết thiện duyên!"
Thiện duyên!
Tư Thanh nhìn Diệp Quân một cái rồi nhận kim tinh.
Nạp Lan Ca hết nhìn Tư Thanh rồi lại nhìn Diệp Quân nhưng không nói gì thêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người tiếp tục đi, được tầm mười lăm phút sau thì Diệp Quân dẫn đầu bỗng dừng lại. Hắn vạch một đường kiếm lên mặt đất, từ khe nứt có thể nhìn thấy một nhánh sông màu vàng dài hàng chục trượng ở dưới sâu mấy chục trượng.
Địa mạch!
Ba người đều sững sờ!
Thật sự có địa mạch!
Ngay lúc này, tiếng bước chân gần đó vọng đến!
Sắc mặt ba người đều thay đổi!
Diệp Quân lập tức kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, vẻ mặt vô cùng đề phòng.
Một con yêu thú từ từ xuất hiện trong tầm mắt cả ba.
Con yêu thú này trông giống chó, có hai cái sừng, toàn thân đầy vảy dày phát ra ánh sáng, đuôi nó giống một chiếc đao cổ, sắc bén khiến người nhìn không rét mà run.
Nhìn thấy con yêu thú này, sắc mặt ba người đều chợt trở nên nặng nề!
Yêu thú liếc nhìn ba người.
Oành!
Bất chợt, ba người như bị sét đánh, thất khiếu đổ máu!
Diệp Quân kinh hãi nói: "Ngươi... ngươi là yêu thú cấp Vương!"
Yêu thú khinh thường liếc nhìn Diệp Quân, khinh miệt nói: "Cấp Vương? Thứ rác rưởi gì vậy? Ông đây là cấp Đế!"
Cấp Đế!
Nghe vậy, đám Diệp Quân đều tái mặt!
Cấp bậc của yêu thú không giống cấp bậc của nhân loại. Yêu thú phân từ cấp một đến cấp chín, trên cấp chín là cấp Linh, sau đó là cấp Vương, cấp Địa, cấp Thiên, cuối cùng là cấp Đế!
Yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu này là cấp Vương!
Nhưng thứ trước mặt hắn lại là cấp Đế?
Cấp Đế?
Đầu óc Diệp Quân đã hoàn toàn trống rỗng!
Sắc mặt Tư Thanh cũng u ám như tro tàn!
Toi rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong hẳn rồi!
Diệp Quân thầm run rẩy hỏi: "Tháp gia, không phải ngươi nói không có nguy hiểm sao?"
Tiểu Tháp trả lời: "Ừ!"
Diệp Quân run rẩy trong lòng: "Cấp Đế đấy! Là cấp Đế đấy! Ngươi thấy thế này không nguy hiểm sao? Hả?"
Tiểu Tháp đáp: "À... thì là nguy hiểm, rất nguy hiểm!"
Diệp Quân: "..."
Bấy giờ Diệp Quân đã dại cả người!
Tháp gia này không đáng tin cho lắm!
Nạp Lan Ca và Tư Thanh đã tái mét cả mặt, bọn họ không ngờ sẽ gặp yêu thú cấp Đế ở nơi này!
Cấp Đế đó!
Nó ở cái tầm truyền thuyết cổ xưa rồi!
Cho đến nay, yêu thú mạnh nhất ở cả cái Nam Châu được biết đến là cấp Vương!
Thế mà ở đây lại xuất hiện một con cấp Đế!
Chuyện này hệt như một con rồng xuất hiện ở một dòng sông nhỏ vậy, đúng là ảo thật!
Lúc này, yêu thú kia lạnh lùng nhìn ba người: "Một đám kiến hôi mà cũng dám làm phiền giấc ngủ của bổn đế!”
Nói rồi nó há to miệng định nuốt chửng ba người.
Ngay lúc này, Diệp Quân chợt kéo Nạp Lan Ca ra sau lưng, sau đó lấy kiếm Hành Đạo ra!
Khoanh tay chịu chết?
Không phải là phong cách của hắn!
Dù không có phần thắng thì hắn cũng phải liều chết thử một phen!
Ngay lúc Diệp Quân định xuất kiếm, yêu thú kia như gặp phải ma, nhảy cẫng lên: "Ối giời! Mẹ kiếp! Khốn nạn! Á... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này, ối giời... sao... sao ngươi lại có thanh kiếm này..."
Nói rồi, trong ánh nhìn kinh ngạc của ba người, nó lập tức chạy tới chỗ Diệp Quân, run lẩy bẩy: "Đại ca ơi, mọi thứ chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi mà... Ta không biết ngài là người của cô ấy, ta dập đầu trước ngài một cái nhé!"
Nói rồi nó quỳ một cái "rầm", cơ thể không ngừng run rẩy.
Ba người: "..."
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro