Chương 2
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Nạp Lan Ca đặt văn thư định hôn vào tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Nếu
viên đan dược này không có tác dụng thì ta sẽ dẫn huynh đến thư viện
Quan Huyên nhờ đạo sư của ta kiểm tra sức khỏe cho huynh!”
Diệp Quân do dự hồi lâu mới nói: “Nạp Lan cô nương, cái này…”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cố lên!”
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn văn thư định hôn trước mặt, hồi lâu không nói gì.
Trong nội điện.
Ông lão áo đen bên cạnh Nạp Lan Ca nói với vẻ mặt u ám: “Tiểu thư, tại sao cô không đồng ý với cậu ta? Bây giờ cậu ta đã mất đi tu vi, đồng nghĩa với việc chỉ là một người bình thường, hơn nữa, theo tôi được biết, cậu ta sắp bị thư viện Quan Huyên đuổi học, một khi cậu ta bị đuổi học thì sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Đến lúc đó, gia tộc họ Diệp cũng sẽ vứt bỏ cậu ta. Nhưng cô thì khác, cô không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của Phí đạo sư, mà còn đánh thức thể chất Thánh Linh trong truyền thuyết, sau này chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong thư viện Quan Huyên. Có thể nói, cô và cậu ta không cùng một thế giới, cô…”
Nạp Lan Ca quay người tát mạnh một bạt tai.
Bộp!
Tiếng tát chói tai vang lên, mặt phải của ông lão áo đen đỏ bừng và sưng tấy.
Ông lão áo đen kinh ngạc nói: “Tiểu thư…”
Nạp Lan Ca liếc nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt kiên định: “Đừng nói huynh ấy chỉ mất đi tu vi, cho dù huynh ấy mất đi tính mạng thì cả đời này ta vẫn sẽ gả cho huynh ấy, huynh ấy là đàn ông, ta sẽ ở dưới, huynh ấy là phụ nữ, ta sẽ ở trên, chẳng có gì to tát cả, ta ở trên hay dưới đều được!”
Ông lão áo đen bối rối nói: “Tiểu thư, cô thích gì ở cậu ta chứ?”
Nạp Lan Ca nhìn ông lão áo đen nói: “Đẹp trai, sống tốt!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Ông lão áo đen sững sờ.
…
Sau khi trở về biệt viện của mình, Diệp Quân bước vào phòng, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy ra một tòa tháp màu đen.
Hắn chắp tay trước ngực, linh khí xung quanh lập tức tập trung về phía hắn, nhưng sau khi những huyền khí này tiến vào cơ thể hắn, không hề bị hắn hấp thụ mà biến mất sạch sẽ.
Một lúc sau, Diệp Quân mới mở mắt, bồn chồn nói: “Tháp gia, đủ chưa?”
Một lát sau, Tiểu Tháp lên tiếng: “Đủ rồi!”
Diệp Quân hưng phấn nói: “Tháp gia, vậy tôi có thể khôi phục tu vi rồi phải không?”
Một tháng trước, tu vi của hắn đột nhiên biến mất, sau đó mới biết nguyên nhân do Tiểu Tháp này, nó nói với hắn rằng mỗi ngày hắn phải tu luyện cung cấp huyền khí cho nó, khi nó tỉnh lại thì sẽ có lợi ích rất lớn.
Nhưng hắn không hề quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào cả, hắn chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không thì áp lực sẽ rất lớn.
Hắn từ bỏ ngôi vị thế tử và hủy bỏ hôn ước vì muốn được thoải mái một chút. Trong gia tộc họ Diệp cũng có người thèm khát ngôi vị thế tử, mà người theo đuổi Nạp Lan Ca có thể xếp hàng từ phía Nam của Nam Châu đến phía Bắc Nam Châu.
Hắn đã có thể hình dung ra những khó khăn trong cuộc sống mà hắn sắp phải đối mặt.
Nhưng điều quan trọng nhất là hắn không biết Tiểu Tháp này muốn hút huyền khí của hắn bao lâu, nếu nó hút một hai năm thì…
Vì vậy hắn muốn sống buông thả chút.
Nhưng bây giờ ngôi vị thế tử vẫn chưa bị thu hồi, hôn ước vẫn chưa hủy bỏ.
Áp lực vô cùng lớn.
Lúc này, Tiểu Tháp màu đen đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh lớn hút Diệp Quân vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân chỉ thấy bầu trời quay cuồng, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong một bầu trời đầy sao rộng lớn vô biên.
Diệp Quân hơi bối rối.
Lúc này, phần cuối của tinh hà đột nhiên mở ra, sau đó một thanh kiếm từ nơi sâu nhất của bầu trời bay tới, mỗi nơi thanh kiếm đi qua, tinh hà cuộn trào, sau đó hủy diệt từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.
Mẹ kiếp!
Ông đây muốn nghỉ ngơi chứ không muốn chết!
Hắn đang định chạy trốn thì thanh kiếm đã phóng đến giữa lông mày hắn.
Rầm!
Cả người Diệp Quân run rẩy, cứng đờ tại chỗ.
Hắn nhìn thấy một cô gái ở tận cùng tinh hà.
Cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc váy suông, ánh mắt thờ ơ như tất cả chúng sinh chỉ như lũ kiến.
Cô gái mặc váy suông nhìn Diệp Quân: “Từ nay về sau, ta sẽ là người bảo vệ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, thanh kiếm đã chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Diệp Quân sững sờ: “Không…”
Cô gái mặc váy suông quay đầu nhìn về phía tận cùng vũ trụ, sau đó, ở tận cùng vũ trụ, vô số lá bùa màu đỏ như máu rơi xuống, toàn bộ vũ trụ đều bốc cháy.
Mỗi một lá bùa máu đại diện cho một loại đại đạo tối cao.
Hàng trăm triệu đại đạo đều đang rơi xuống.
Cô gái mặc váy suông bước từng bước về phía vô số đại đạo rơi xuống, chiếc váy suông kia cũng dần biến thành màu đỏ như máu.
Ở cuối hàng trăm triệu đại đạo, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông đang nằm yên, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, không còn hơi thở.
…
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này, hắn đang ở bên một bờ biển, bên cạnh hắn đặt một thanh kiếm, trên chuôi kiếm khắc hai chữ: Hành Đạo!
Một giọng nói vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Quân vội vàng nói: “Tháp gia!”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi ở trong thế giới của ta! Ở đây mười năm bằng bên ngoài một ngày”.
Diệp Quân bất ngờ: “Đó là thế giới trong tháp?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp đã lên tiếng: “Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta!”
Hy vọng cuối cùng?
Diệp Quân nhíu mày, vừa định nói thì cảm nhận được cái gì đó, trong lòng sững sờ.
Tu vi được khôi phục rồi!
Diệp Quân vô cùng vui mừng.
Tiểu Tháp nói: “Có hứng thú với kiếm tu không?”
Kiếm tu!
Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Có, rất có hứng thú!”
Kiếm tu đấy! Bây giờ ở Nam Châu vô cùng hiếm.
Bởi vì hơn hai mươi triệu năm trước, không biết vì lý do gì, kiếm đạo và võ đạo đã xuất hiện khoảng cách, từ đó về sau rất ít kiếm tu, đến bây giờ lại càng hiếm hơn.
Trăm năm qua ở thành Hoang Cổ, ngay cả một kiếm tu cũng chẳng có.
Tiểu Tháp nói: “Truyền thừa kiếm đạo đã được dung hợp vào trong thanh kiếm, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, vì vậy chỉ có thể mở khóa từng cấp bậc một thôi!”
Kiếm!
Diệp Quân vội vàng cầm thanh kiếm bên cạnh lên, phấn khởi nói: “Tháp gia, thanh kiếm này lợi hại không?”
Tiểu Tháp nói: “Hành Đạo Hành Đạo, thay trời hành đạo! Ngươi cầm thanh kiếm này, cả đời sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân quả, không rơi vào luân hồi, mọi định luật đều có thể phá vỡ, mọi đạo đều có thể hủy diệt!”
Diệp Quân chớp mắt: “Có phải nghịch thiên quá rồi không?”
Tiểu Tháp nói: “Tầm nhìn của ngươi thật hạn hẹp!”
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Cái gọi là thiên đạo, thật ra có thể phá hủy chỉ bằng một cái búng tay!”
Diệp Quân: “…”
Diệp Quân do dự hồi lâu mới nói: “Nạp Lan cô nương, cái này…”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, cười nói: “Cố lên!”
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Diệp Quân nhìn văn thư định hôn trước mặt, hồi lâu không nói gì.
Trong nội điện.
Ông lão áo đen bên cạnh Nạp Lan Ca nói với vẻ mặt u ám: “Tiểu thư, tại sao cô không đồng ý với cậu ta? Bây giờ cậu ta đã mất đi tu vi, đồng nghĩa với việc chỉ là một người bình thường, hơn nữa, theo tôi được biết, cậu ta sắp bị thư viện Quan Huyên đuổi học, một khi cậu ta bị đuổi học thì sẽ chẳng còn giá trị gì nữa. Đến lúc đó, gia tộc họ Diệp cũng sẽ vứt bỏ cậu ta. Nhưng cô thì khác, cô không chỉ trở thành đệ tử thân truyền của Phí đạo sư, mà còn đánh thức thể chất Thánh Linh trong truyền thuyết, sau này chắc chắn sẽ trở thành đệ tử đứng đầu trong thư viện Quan Huyên. Có thể nói, cô và cậu ta không cùng một thế giới, cô…”
Nạp Lan Ca quay người tát mạnh một bạt tai.
Bộp!
Tiếng tát chói tai vang lên, mặt phải của ông lão áo đen đỏ bừng và sưng tấy.
Ông lão áo đen kinh ngạc nói: “Tiểu thư…”
Nạp Lan Ca liếc nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt kiên định: “Đừng nói huynh ấy chỉ mất đi tu vi, cho dù huynh ấy mất đi tính mạng thì cả đời này ta vẫn sẽ gả cho huynh ấy, huynh ấy là đàn ông, ta sẽ ở dưới, huynh ấy là phụ nữ, ta sẽ ở trên, chẳng có gì to tát cả, ta ở trên hay dưới đều được!”
Ông lão áo đen bối rối nói: “Tiểu thư, cô thích gì ở cậu ta chứ?”
Nạp Lan Ca nhìn ông lão áo đen nói: “Đẹp trai, sống tốt!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Ông lão áo đen sững sờ.
…
Sau khi trở về biệt viện của mình, Diệp Quân bước vào phòng, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy ra một tòa tháp màu đen.
Hắn chắp tay trước ngực, linh khí xung quanh lập tức tập trung về phía hắn, nhưng sau khi những huyền khí này tiến vào cơ thể hắn, không hề bị hắn hấp thụ mà biến mất sạch sẽ.
Một lúc sau, Diệp Quân mới mở mắt, bồn chồn nói: “Tháp gia, đủ chưa?”
Một lát sau, Tiểu Tháp lên tiếng: “Đủ rồi!”
Diệp Quân hưng phấn nói: “Tháp gia, vậy tôi có thể khôi phục tu vi rồi phải không?”
Một tháng trước, tu vi của hắn đột nhiên biến mất, sau đó mới biết nguyên nhân do Tiểu Tháp này, nó nói với hắn rằng mỗi ngày hắn phải tu luyện cung cấp huyền khí cho nó, khi nó tỉnh lại thì sẽ có lợi ích rất lớn.
Nhưng hắn không hề quan tâm đến bất kỳ lợi ích nào cả, hắn chỉ muốn nhanh chóng khôi phục tu vi, nếu không thì áp lực sẽ rất lớn.
Hắn từ bỏ ngôi vị thế tử và hủy bỏ hôn ước vì muốn được thoải mái một chút. Trong gia tộc họ Diệp cũng có người thèm khát ngôi vị thế tử, mà người theo đuổi Nạp Lan Ca có thể xếp hàng từ phía Nam của Nam Châu đến phía Bắc Nam Châu.
Hắn đã có thể hình dung ra những khó khăn trong cuộc sống mà hắn sắp phải đối mặt.
Nhưng điều quan trọng nhất là hắn không biết Tiểu Tháp này muốn hút huyền khí của hắn bao lâu, nếu nó hút một hai năm thì…
Vì vậy hắn muốn sống buông thả chút.
Nhưng bây giờ ngôi vị thế tử vẫn chưa bị thu hồi, hôn ước vẫn chưa hủy bỏ.
Áp lực vô cùng lớn.
Lúc này, Tiểu Tháp màu đen đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó, một luồng sức mạnh lớn hút Diệp Quân vào trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân chỉ thấy bầu trời quay cuồng, ngay sau đó, hắn xuất hiện trong một bầu trời đầy sao rộng lớn vô biên.
Diệp Quân hơi bối rối.
Lúc này, phần cuối của tinh hà đột nhiên mở ra, sau đó một thanh kiếm từ nơi sâu nhất của bầu trời bay tới, mỗi nơi thanh kiếm đi qua, tinh hà cuộn trào, sau đó hủy diệt từng chút một.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.
Mẹ kiếp!
Ông đây muốn nghỉ ngơi chứ không muốn chết!
Hắn đang định chạy trốn thì thanh kiếm đã phóng đến giữa lông mày hắn.
Rầm!
Cả người Diệp Quân run rẩy, cứng đờ tại chỗ.
Hắn nhìn thấy một cô gái ở tận cùng tinh hà.
Cô gái có mái tóc dài, mặc một chiếc váy suông, ánh mắt thờ ơ như tất cả chúng sinh chỉ như lũ kiến.
Cô gái mặc váy suông nhìn Diệp Quân: “Từ nay về sau, ta sẽ là người bảo vệ ngươi, ngươi có ý kiến gì không?”
Vừa dứt lời, thanh kiếm đã chạm vào lông mày của Diệp Quân.
Diệp Quân sững sờ: “Không…”
Cô gái mặc váy suông quay đầu nhìn về phía tận cùng vũ trụ, sau đó, ở tận cùng vũ trụ, vô số lá bùa màu đỏ như máu rơi xuống, toàn bộ vũ trụ đều bốc cháy.
Mỗi một lá bùa máu đại diện cho một loại đại đạo tối cao.
Hàng trăm triệu đại đạo đều đang rơi xuống.
Cô gái mặc váy suông bước từng bước về phía vô số đại đạo rơi xuống, chiếc váy suông kia cũng dần biến thành màu đỏ như máu.
Ở cuối hàng trăm triệu đại đạo, có thể lờ mờ thấy một người đàn ông đang nằm yên, đôi mắt khẽ nhắm nghiền, không còn hơi thở.
…
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra.
Lúc này, hắn đang ở bên một bờ biển, bên cạnh hắn đặt một thanh kiếm, trên chuôi kiếm khắc hai chữ: Hành Đạo!
Một giọng nói vang lên: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Quân vội vàng nói: “Tháp gia!”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi ở trong thế giới của ta! Ở đây mười năm bằng bên ngoài một ngày”.
Diệp Quân bất ngờ: “Đó là thế giới trong tháp?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân đang định nói tiếp thì Tiểu Tháp đã lên tiếng: “Ngươi là hy vọng cuối cùng của ta!”
Hy vọng cuối cùng?
Diệp Quân nhíu mày, vừa định nói thì cảm nhận được cái gì đó, trong lòng sững sờ.
Tu vi được khôi phục rồi!
Diệp Quân vô cùng vui mừng.
Tiểu Tháp nói: “Có hứng thú với kiếm tu không?”
Kiếm tu!
Diệp Quân vội vàng gật đầu: “Có, rất có hứng thú!”
Kiếm tu đấy! Bây giờ ở Nam Châu vô cùng hiếm.
Bởi vì hơn hai mươi triệu năm trước, không biết vì lý do gì, kiếm đạo và võ đạo đã xuất hiện khoảng cách, từ đó về sau rất ít kiếm tu, đến bây giờ lại càng hiếm hơn.
Trăm năm qua ở thành Hoang Cổ, ngay cả một kiếm tu cũng chẳng có.
Tiểu Tháp nói: “Truyền thừa kiếm đạo đã được dung hợp vào trong thanh kiếm, nhưng thực lực của ngươi quá yếu, vì vậy chỉ có thể mở khóa từng cấp bậc một thôi!”
Kiếm!
Diệp Quân vội vàng cầm thanh kiếm bên cạnh lên, phấn khởi nói: “Tháp gia, thanh kiếm này lợi hại không?”
Tiểu Tháp nói: “Hành Đạo Hành Đạo, thay trời hành đạo! Ngươi cầm thanh kiếm này, cả đời sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân quả, không rơi vào luân hồi, mọi định luật đều có thể phá vỡ, mọi đạo đều có thể hủy diệt!”
Diệp Quân chớp mắt: “Có phải nghịch thiên quá rồi không?”
Tiểu Tháp nói: “Tầm nhìn của ngươi thật hạn hẹp!”
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Cái gọi là thiên đạo, thật ra có thể phá hủy chỉ bằng một cái búng tay!”
Diệp Quân: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro