Chương 21
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Sau khi tạm biệt Phí Bán Thanh, Diệp Quân về lại gia tộc họ Diệp.
Những lo lắng của gia tộc họ Diệp đã được giải quyết, giờ hắn cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc tiếp theo là tạm biệt Diệp Tiêu để đến thư viện Quan Huyên.
Trong sân, Diệp Quân và Diệp Tiêu ngồi trên bậc thềm đá.
Trước mặt hai người đều đặt một vò rượu.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Ngày mai đi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Tiêu khẽ cười: “Chuyện tốt”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tộc trưởng, ngài có từng nghĩ giao vị trí thế tử cho Nam tỷ chưa?”
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu, đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên vào một năm trước.
Tình cảm giữa hắn và Diệp Nam cực tốt, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng còn thân hơn cả người thân ruột thịt.
Diệp Tiêu gật đầu: “Dĩ nhiên từng nghĩ đến”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao?”
Diệp Tiêu khẽ cười nói: “Nếu ngươi là người rất bình thường, tất nhiên ta không thể giao gia tộc họ Diệp vào tay ngươi, dù sao ta là tộc trưởng, ta không thể giao tính mạng của người trong tộc cho một người bình thường, nhưng ngươi rất xuất sắc, hơn nữa đức tính còn rất tốt”.
Nói rồi ông khẽ cười: “Giao gia tộc họ Diệp cho ngươi, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ càng tốt hơn”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Nhưng ta chỉ là con nuôi của gia tộc họ Diệp”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Trong lòng ta, ngươi là người gia tộc họ Diệp”.
Diệp Quân không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Thằng nhóc này, sau này ngươi có tiền đồ rộng mở, có lẽ gia tộc họ Diệp chỉ là một phiền toái với ngươi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Gia tộc họ Diệp không phải là phiền toái với ta, nơi này là nhà của ta”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tộc trưởng, tin ta, tương lai gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ là gia tộc đứng đầu trong hàng vạn thế giới này”.
Diệp Tiêu bỗng bật cười: “Ta tin ngươi”.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tiêu, Diệp Tiêu khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trong chiếc nhẫn này có một ít kim tinh, là thứ để lại cho Diệp Khải đệ, thiên phú của đệ ấy rất tốt, tu luyện cần có tiền, những thứ này có lẽ có thể giúp được đệ ấy”.
Diệp Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu, sau đó cất chiếc nhẫn đi rồi cầm vò rượu lên uống cạn.
Diệp Quân cũng cầm vò rượu lên uống cạn.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quân đã rời khỏi gia tộc họ Diệp.
Hắn không nói tạm biệt ai cả.
Vì tối qua đã nói tạm biệt rồi.
Nhưng hắn không biết hắn vừa ra khỏi Diệp phủ không lâu Diệp Tiêu xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
Diệp Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Quân, một lúc lâu sau ông mới xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Diệp Khải nhìn Diệp Quân đi khỏi gia tộc họ Diệp, sau đó cũng xoay người đi.
Trong điện.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải trước mặt: “Ngươi cũng muốn đi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu im lặng không nói một lúc, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Khải: “Tối qua Tiểu Quân đưa nó cho ta nhờ ta đưa cho ngươi”.
Diệp Khải do dự một chốc rồi nhận lấy chiếc nhẫn: “Cảm ơn tộc trưởng”.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Gia tộc họ Diệp mãi mãi là nhà của các ngươi”.
Diệp Khải cúi người thật thấp: “Tộc trưởng, gia tộc họ Diệp luôn là nhà của ta”.
Nói rồi y xoay người đi ra ngoài.
Trong điện Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải rời đi, cảm thấy không nỡ nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Hai đứa trẻ gia tộc họ Diệp này đều có cuộc đời của mình, gia tộc họ Diệp nhỏ bé không nên trở thành sự ràng buộc của chúng.
Ngoài gia tộc họ Diệp.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn trong tay, suy ngẫm một lúc rồi mỉm cười, sau đó đi về phía đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Khải nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Diệp Khải: “Đến Thần Châu của Trung Thổ, ở đó có ba ấn Pháp Tắc”.
Diệp Khải gật đầu: “Vâng ạ!”
Nói rồi y sải bước biến mất ở cuối đường.
…
Diệp Quân đến cổng thành, vừa đến đó đã nhìn thấy Nạp Lan Ca và Phí Bán Thanh.
Nhìn thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca mỉm cười.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phí Bán Thanh, cúi người: “Phí đạo sư”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy dẫn hai người bước vào tầng mây, sau đó bà ấy xòe bàn tay ra, một con thuyền mây dài mấy mươi trượng xuất hiện trong tầng mây.
Phí Bán Thanh dẫn hai người bước lên thuyền mây, Diệp Quân nhìn xuống dưới, lúc này cả thành Hoang Cổ vô cùng nhỏ bé.
Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, thân phận kiếm tu của ngươi phải luôn che giấu cho thật kỹ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Truyền thừa kiếm đạo là chuyện rất quan trọng, nhất là trước đây từng có một yêu thú cấp Đế xuất hiện ở nơi này, nếu ngươi bại lộ thân phận kiếm tu vào lúc này, người ngoài sẽ cho rằng ngươi có liên quan đến yêu thú cấp Đế đó, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nên sau khi đến thư viện, ta sẽ cố gắng khiêm tốn làm người, phách lối làm việc”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi không được gây rắc rối cho người khác, nhưng người khác có thể đến gây chuyện với ngươi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là người biết nói lý đấy”.
Phí Bán Thanh: “Nếu người khác cứ vô lý kiếm chuyện thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ta giết người, người giải quyết hậu quả”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nạp Lan Ca lắc đầu khẽ cười.
Phải nói rằng vị hôn phu này của mình đúng là một nhân tài.
Một lúc sau Phí Bán Thanh nói: “Ta có thể cho ngươi ảo tưởng rằng mình vô địch. Nhưng ta phải nhắc nhở người rằng trong thư viện, mọi thứ đều phải có quy tắc, cũng chính là quy tắc Quan Huyên, bất kỳ ai vi phạm luật này đều phải bị viện chấp pháp trừng trị nghiêm khắc, kể cả có là viện trưởng cũng không ngoại lệ.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đến thư viện thì sẽ học các quy định của thư viện Quan Huyên trước”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Lúc này bà ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Đừng thấy tên này nho nhã như thế mà lầm, một khi ra tay không phải là tàn nhẫn bình thường đâu.
Trực giác cho bà ấy biết tên này đến thư viện Quan Huyên, thế hệ trẻ của thư viện Quan Huyên sắp thay đổi.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Nạp Lan Cả bỗng nói: “Sư phụ, nhà họ Nam và nhà họ Trịnh sẽ chịu để yên sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chắc chắn là không! Tổn thất mất hai thiên tài, hơn nữa không nhận được lợi gì, sao chúng có thể chịu để yên được”.
Nạp Lan Ca cau mày: “Nói cách khác có thể chúng sẽ âm thầm giở trò xấu”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Nhà họ Trịnh còn đỡ, mấy năm nay thế hệ trẻ của họ không có thực lực như trước, nhà họ Nam…”
Bà ấy ngừng lại chốc lát rồi nói: “Một vị thiên tài của nhà họ Nam đang ở thư viện, tên là Nam Huyền, người này là học sinh sau cùng của Tiêu đạo sư”.
Nạp Lan Ca không nói gì.
Nam Huyền!
Những lo lắng của gia tộc họ Diệp đã được giải quyết, giờ hắn cũng xem như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Việc tiếp theo là tạm biệt Diệp Tiêu để đến thư viện Quan Huyên.
Trong sân, Diệp Quân và Diệp Tiêu ngồi trên bậc thềm đá.
Trước mặt hai người đều đặt một vò rượu.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Ngày mai đi rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Diệp Tiêu khẽ cười: “Chuyện tốt”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Tộc trưởng, ngài có từng nghĩ giao vị trí thế tử cho Nam tỷ chưa?”
Diệp Nam!
Con gái của Diệp Tiêu, đã gia nhập vào thư viện Quan Huyên vào một năm trước.
Tình cảm giữa hắn và Diệp Nam cực tốt, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng còn thân hơn cả người thân ruột thịt.
Diệp Tiêu gật đầu: “Dĩ nhiên từng nghĩ đến”.
Diệp Quân khó hiểu: “Vậy tại sao?”
Diệp Tiêu khẽ cười nói: “Nếu ngươi là người rất bình thường, tất nhiên ta không thể giao gia tộc họ Diệp vào tay ngươi, dù sao ta là tộc trưởng, ta không thể giao tính mạng của người trong tộc cho một người bình thường, nhưng ngươi rất xuất sắc, hơn nữa đức tính còn rất tốt”.
Nói rồi ông khẽ cười: “Giao gia tộc họ Diệp cho ngươi, tương lai gia tộc họ Diệp sẽ càng tốt hơn”.
Diệp Quân do dự rồi nói: “Nhưng ta chỉ là con nuôi của gia tộc họ Diệp”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân: “Trong lòng ta, ngươi là người gia tộc họ Diệp”.
Diệp Quân không nói gì.
Diệp Tiêu lại nói: “Thằng nhóc này, sau này ngươi có tiền đồ rộng mở, có lẽ gia tộc họ Diệp chỉ là một phiền toái với ngươi, ta…”
Diệp Quân bỗng nói: “Gia tộc họ Diệp không phải là phiền toái với ta, nơi này là nhà của ta”.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tộc trưởng, tin ta, tương lai gia tộc họ Diệp chắc chắn sẽ là gia tộc đứng đầu trong hàng vạn thế giới này”.
Diệp Tiêu bỗng bật cười: “Ta tin ngươi”.
Diệp Quân bỗng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Tiêu, Diệp Tiêu khó hiểu: “Đây là?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trong chiếc nhẫn này có một ít kim tinh, là thứ để lại cho Diệp Khải đệ, thiên phú của đệ ấy rất tốt, tu luyện cần có tiền, những thứ này có lẽ có thể giúp được đệ ấy”.
Diệp Tiêu im lặng một lúc rồi gật đầu, sau đó cất chiếc nhẫn đi rồi cầm vò rượu lên uống cạn.
Diệp Quân cũng cầm vò rượu lên uống cạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Quân đã rời khỏi gia tộc họ Diệp.
Hắn không nói tạm biệt ai cả.
Vì tối qua đã nói tạm biệt rồi.
Nhưng hắn không biết hắn vừa ra khỏi Diệp phủ không lâu Diệp Tiêu xuất hiện trước cổng Diệp phủ.
Diệp Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Quân, một lúc lâu sau ông mới xoay người rời đi.
Ở một bên khác, Diệp Khải nhìn Diệp Quân đi khỏi gia tộc họ Diệp, sau đó cũng xoay người đi.
Trong điện.
Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải trước mặt: “Ngươi cũng muốn đi à?”
Diệp Khải gật đầu: “Vâng”.
Diệp Tiêu im lặng không nói một lúc, sau đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Khải: “Tối qua Tiểu Quân đưa nó cho ta nhờ ta đưa cho ngươi”.
Diệp Khải do dự một chốc rồi nhận lấy chiếc nhẫn: “Cảm ơn tộc trưởng”.
Diệp Tiêu khẽ nói: “Gia tộc họ Diệp mãi mãi là nhà của các ngươi”.
Diệp Khải cúi người thật thấp: “Tộc trưởng, gia tộc họ Diệp luôn là nhà của ta”.
Nói rồi y xoay người đi ra ngoài.
Trong điện Diệp Tiêu nhìn Diệp Khải rời đi, cảm thấy không nỡ nhưng nhiều hơn là vui mừng.
Hai đứa trẻ gia tộc họ Diệp này đều có cuộc đời của mình, gia tộc họ Diệp nhỏ bé không nên trở thành sự ràng buộc của chúng.
Ngoài gia tộc họ Diệp.
Diệp Khải nhìn chiếc nhẫn trong tay, suy ngẫm một lúc rồi mỉm cười, sau đó đi về phía đằng xa.
Trên đường đi, Diệp Khải nói: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”
Một giọng nói già nua vang lên trong đầu Diệp Khải: “Đến Thần Châu của Trung Thổ, ở đó có ba ấn Pháp Tắc”.
Diệp Khải gật đầu: “Vâng ạ!”
Nói rồi y sải bước biến mất ở cuối đường.
…
Diệp Quân đến cổng thành, vừa đến đó đã nhìn thấy Nạp Lan Ca và Phí Bán Thanh.
Nhìn thấy Diệp Quân, Nạp Lan Ca mỉm cười.
Diệp Quân đi đến trước mặt Phí Bán Thanh, cúi người: “Phí đạo sư”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phí Bán Thanh gật đầu: “Đi thôi”.
Nói rồi bà ấy dẫn hai người bước vào tầng mây, sau đó bà ấy xòe bàn tay ra, một con thuyền mây dài mấy mươi trượng xuất hiện trong tầng mây.
Phí Bán Thanh dẫn hai người bước lên thuyền mây, Diệp Quân nhìn xuống dưới, lúc này cả thành Hoang Cổ vô cùng nhỏ bé.
Phí Bán Thanh bỗng nói: “Tiểu Quân, thân phận kiếm tu của ngươi phải luôn che giấu cho thật kỹ”.
Diệp Quân nhìn Phí Bán Thanh, Phí Bán Thanh trầm giọng nói: “Truyền thừa kiếm đạo là chuyện rất quan trọng, nhất là trước đây từng có một yêu thú cấp Đế xuất hiện ở nơi này, nếu ngươi bại lộ thân phận kiếm tu vào lúc này, người ngoài sẽ cho rằng ngươi có liên quan đến yêu thú cấp Đế đó, lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi, nên sau khi đến thư viện, ta sẽ cố gắng khiêm tốn làm người, phách lối làm việc”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân: “Ngươi không được gây rắc rối cho người khác, nhưng người khác có thể đến gây chuyện với ngươi”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta là người biết nói lý đấy”.
Phí Bán Thanh: “Nếu người khác cứ vô lý kiếm chuyện thì sao?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Ta giết người, người giải quyết hậu quả”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nạp Lan Ca lắc đầu khẽ cười.
Phải nói rằng vị hôn phu này của mình đúng là một nhân tài.
Một lúc sau Phí Bán Thanh nói: “Ta có thể cho ngươi ảo tưởng rằng mình vô địch. Nhưng ta phải nhắc nhở người rằng trong thư viện, mọi thứ đều phải có quy tắc, cũng chính là quy tắc Quan Huyên, bất kỳ ai vi phạm luật này đều phải bị viện chấp pháp trừng trị nghiêm khắc, kể cả có là viện trưởng cũng không ngoại lệ.”
Diệp Quân gật đầu: “Ta đến thư viện thì sẽ học các quy định của thư viện Quan Huyên trước”.
Phí Bán Thanh nhìn Diệp Quân rồi lắc đầu.
Lúc này bà ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Đừng thấy tên này nho nhã như thế mà lầm, một khi ra tay không phải là tàn nhẫn bình thường đâu.
Trực giác cho bà ấy biết tên này đến thư viện Quan Huyên, thế hệ trẻ của thư viện Quan Huyên sắp thay đổi.
Bây giờ bà ấy cảm thấy hơi đau đầu rồi.
Nạp Lan Cả bỗng nói: “Sư phụ, nhà họ Nam và nhà họ Trịnh sẽ chịu để yên sao?”
Phí Bán Thanh lắc đầu: “Chắc chắn là không! Tổn thất mất hai thiên tài, hơn nữa không nhận được lợi gì, sao chúng có thể chịu để yên được”.
Nạp Lan Ca cau mày: “Nói cách khác có thể chúng sẽ âm thầm giở trò xấu”.
Phí Bán Thanh gật đầu: “Nhà họ Trịnh còn đỡ, mấy năm nay thế hệ trẻ của họ không có thực lực như trước, nhà họ Nam…”
Bà ấy ngừng lại chốc lát rồi nói: “Một vị thiên tài của nhà họ Nam đang ở thư viện, tên là Nam Huyền, người này là học sinh sau cùng của Tiêu đạo sư”.
Nạp Lan Ca không nói gì.
Nam Huyền!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro