Chương 2238
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 2238
Bụp!
Một bàn tay vô hình tóm lấy cổ họng của Nhạc Trần, đồng tử của Nhạc Trần co rút lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi: “Cô là…”
Tay phải Dạ Nam Tình bỗng dùng lực.
Rầm!
Cơ thể Nhạc Trần vỡ vụn, sau đó tan biến!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả lập tức thay đổi, lần lượt rút lui.
Dạ Nam Tình không đuổi theo, mà đưa Diệp Quân biến mất tại chỗ.
…
Trong phòng, Diệp Quân và Dạ Nam Tình ngồi đối diện nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạ Nam Tình liếc nhìn Diệp Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, bình tĩnh nói: “Ngươi định nhìn chằm chằm như vậy bao lâu nữa?”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Nam Tình cô nương, không ngờ cô lại lợi hại như vậy!”
Dạ Nam Tình cầm tách trà trước mặt lên nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Diệp Quân cười khổ nói: “Lúc trước ta từng nói sẽ giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn… Bây giờ nghĩ lại, ta cảm thấy hơi xấu hổ!”
Sau khi cân nhắc một lúc, Dạ Nam Tình nói: “Ta không nói với ngươi về thực lực của ta, bởi vì ngươi không hỏi ta!”
Khóe miệng Diệp Quân hơi giật giật.
Nhưng cô biết nói chuyện mà!
Nói như vậy thì là vấn đề của ta sao?
Dạ Nam Tình nói: “Thực lực của đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả không hề đơn giản, một mình ngươi không ứng phó được đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã đi tìm viện trợ rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo!
Nghe cái tên này, Dạ Nam Tình cau mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vậy, Diệp Quân nói: “Cô có ân oán gì với chủ nhân bút Đại Đạo à?”
Dạ Nam Tình liếc nhìn anh, nhưng không đáp.
Diệp Quân nhíu mày, hắn ngẫm nghĩ, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ngồi dậy: “Chủ nhân bút Đại Đạo bảo ta liên hôn với đế quốc Vĩnh Dạ, mục đích thật sự không phải là đế quốc Vĩnh Dạ, mà là cô… Ông ta muốn trói ta và cô vào chung một chỗ!”
Dạ Nam Tình cầm tách trà lên nhấp một ngụm, không nói lời nào.
Thấy Dạ Nam Tình ngầm thừa nhận, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên u ám, mẹ kiếp, tên này biết tính toán quá nhỉ?
Dạ Nam Tình nói: “Ông ta không hề biết trí nhớ của ta đã khôi phục bảy tám mươi phần trăm, nếu không, ông ta cũng không dám làm như vậy, nhưng ông ta cũng đáng chết, nếu ta chưa khôi phục lại trí nhớ thì ngươi…”
Nói đến đây, cô ta liếc nhìn Diệp Quân, nhưng không nói nữa.
Diệp Quân trầm giọng lên tiếng: “Ông ta muốn lợi dụng việc trí nhớ của cô chưa khôi phục, muốn ta và cô gạo nấu thành cơm, đúng không?”
Dạ Nam Tình gật đầu.
Diệp Quân cười nhạt, chủ nhân bút Đại Đạo này biết chơi đấy.
Dạ Nam Tình nói: “Đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả sẽ không bỏ cuộc đâu, ngươi có dự định gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro