Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 24

Thanh Phong

2024-09-10 08:55:43

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Quân đang tu luyện đột nhiên bị một loạt âm thanh ồn ào quấy nhiễu.

Diệp Quân nhíu mày, đứng dậy đi ra bên ngoài đại điện, chỉ thấy một đám người lúc này đang vây kín phía trước đại điện của Nạp Lan Ca.

Mấy chục người, có nam có nữ!

Ở trước cổng đại điện của Nạp Lan Ca được đặt xấp xỉ mấy chục nghìn bông hoa hồng tươi thắm, những bông hoa này được xếp thành hình trái tim, có một nam thanh niên đang đứng ở chính giữa, trên tay gã còn ôm thêm một đóa hoa hồng.

Nam thanh niên đột nhiên hô lên về phía đại điện của Nạp Lan Ca: “Nạp Lan cô nương, ta biết cô có rất nhiều người theo đuổi, thế nhưng vẫn mong cô cho ta một cơ hội để được theo đuổi cô!”

Xung quanh, một đám học sinh lập tức trở nên rầm rộ, đồng loạt hô lên: “Mộ Bạch! Mộ Bạch!”

Bên còn lại, Diệp Quân nhíu mày: “Mấy người này tới để học sao?”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu.

Hắn không muốn phê phán người khác, nhưng cảnh tượng trước mắt này khiến cho hắn thấy hơi phản cảm!

Học viện là nơi để học tập, không phải là nơi để nói chuyện yêu đương!

Diệp Quân bước ra phía xa.

Có người công khai tỏ tình với vị hôn thê của mình, hắn không thể đồng ý!

Xung quanh, đám học sinh kia vẫn đang reo hò.

Đại điện của Nạp Lan Ca không có chút động tĩnh nào!

Nam thanh niên ôm hoa tươi kia đột nhiên lại lên tiếng: “Nạp Lan cô nương...!”

Diệp Quân đột nhiên đi tới trước mặt nam thanh niên tên là Mộ Bạch, thấy Diệp Quân tới, mọi người đều sững sờ.

Người này trông rất lạ mặt!

Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân nói: “Diệp Quân!”

Mộ Bạch híp mắt lại: “Ta biết ngươi, ngươi là vị hôn phu của Nạp Lan cô nương!”

Lời này vừa được thốt ra, mọi người đang có mặt đều ngơ ngác.

Vị hôn phu!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Phải!”

Mộ Bạch cười nói: “Hóa ra ngươi còn theo tới cả thư viện luôn rồi!”

Gã phá lên cười, sau đó nói: “Ta cũng muốn theo đuổi Nạp Lan cô nương, ngươi không phản đối chứ? Đương nhiên cho dù ngươi phản đối thì ta cũng không bận tâm”.

“Ha ha!”

Xung quanh, một số học sinh cười hùa theo.

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Ta khuyên ngươi khách khí một chút! Bởi vì ta là một thể tu, ta tu luyện thân xác đã mười bảy năm rồi, cho dù là cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp thì cũng chẳng thể khiến cho ta bị thương dù chỉ là một chút!”

“Vậy sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Bạch cười lớn: “Thể tu cơ đấy! Ha ha...”

Diệp Quân chỉ vào trước ngực mình: “Không tin thì ngươi đấm ta một cú thử xem!”

Mộ Bạch trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Là ngươi yêu cầu đấy nhé!”

Gã vừa nói vừa tung một cú đấm về phía ngực Diệp Quân.

Bộp!

Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân bay ra xa mấy mét, cuối cùng nặng nề đáp xuống mặt đất, ngay sau đó, tay phải của hắn đặt lên trên ngực, thế rồi cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi!

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Mộ Bạch càng sững sờ, ngươi đùa à?

Thể tu?

Ngươi, mẹ kiếp, ngươi là thể tu hả?

Ông đây mới dùng có ba phần sức lực thôi đấy!

Lúc này, Diệp Quân đứng phía xa đột nhiên nhảy lên, tốc độ cực nhanh, nam thanh niên đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Diệp Quân giáng cho một bạt tai vào mặt.

Bốp!

Cả người nam thanh niên bay thẳng ra xa, gã vẫn còn chưa đáp đất, Diệp Quân đã nhảy lên, huých thẳng một bên đầu gối lên trên bụng của nam thanh niên!

Bốp!

Mộ Bạch trợn tròn hai mắt, trong miệng cứ thế phun ra máu tươi!

Thế nhưng vẫn còn chưa kết thúc, vào khoảnh khắc Mộ Bạch đáp đất, Diệp Quân giơ chân đạp lên trên lưng của Mộ Bạch.

Bộp!

Mộ Bạch va thẳng xuống mặt đất, nền đá xanh lập tức nứt toác, mặt của Mộ Bạch kề sát với mặt đất.

Mọi người đều ngơ ngác!

Diệp Quân quay người rời đi.

Lúc này, Mộ Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, gương mặt gã đã máu thịt lẫn lộn, hiểm ác nói: “Ngươi dám ra tay với ta, cái loại tạp chủng nhà ngươi, ta muốn ngươi sống không bằng chết, ngươi...”

Diệp Quân đột nhiên quay người, lao tới đầy mạnh mẽ, một giây sau, hắn giơ chân đạp thẳng lên yết hầu của Mộ Bạch!

Rắc!

Đầu của Mộ Bạch lập tức bay ra, máu tươi phun khắp mặt đất!

Tất cả mọi người đang có mặt đều sững sờ!

Giết người rồi!

Thư viện Quan Huyên nghiêm cấm giết người!

Điều này đã phạm phải luật pháp, hơn nữa còn vào loại nghiêm trọng nhất!

Đúng vào lúc này, mười mấy luồng khí tức cường đại đột nhiên từ trên trời giáng xuống, ngay sau đó, có thêm mười mấy người xuất hiện trước mặt Diệp Quân!

Nhìn thấy mười mấy người này, sắc mặt của tất cả học sinh đang có mặt đều biến đổi mạnh mẽ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Viện chấp pháp!

Đây là nhóm người chỉ cần nhắc tới là sẽ khiến cho tất cả học sinh trong thư viện Quan Huyên đều biến sắc!

Ông lão đi đầu chính là Khưu trưởng lão của viện chấp pháp, còn có tên gọi gọi khác là Tu La Quái!

Khưu trưởng lão nhìn cái xác trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ai cho ngươi cả gan giết người?”

Diệp Quân chỉ vào máu trên khóe miệng mình: “Ta đang phòng vệ chính đáng!”

Mọi người: “...”

Khưu trưởng lão nhìn Diệp Quân: “Phòng vệ chính đáng ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Gã đấm ta trước, nội tạng ta đều bị đánh rách hết cả rồi! Vậy nên ta mới phòng vệ chính đáng!”

Khưu trưởng lão nheo mắt lại: “Ngươi muốn giảo biện ở trước mặt ta sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta đang là phòng vệ chính đáng!”

“Hỗn xược!”

Khưu trưởng lão đột nhiên nổi điên, thẳng tay giáng cho Diệp Quân một bạt tai.

Thế nhưng, tốc độ của Diệp Quân lại nhanh hơn, vào khoảnh khắc Khưu trưởng lão ra tay, hắn xông lên trước, giơ đầu gối nhắm thẳng vào Khưu trưởng lão.

Sắc mặt của Khưu trưởng lão lập tức biến đổi, vào khoảnh khắc Diệp Quân ra tay, ông ta mới nhận ra bản thân khinh địch rồi!

Vậy nên chỉ có thể thu tay về đỡ đòn!

Bốp!

Cùng với một tiếng vang rất kêu, Khưu trưởng lão bị chấn động tới độ văng ra xa mấy mét, ông ta vừa mới dừng lại, Diệp Quân đã lao tới trước mặt ông ta, sau đó giơ chân phải lên đá ngang qua!

Trong lòng Khưu trưởng lão chợt kinh hãi, tay phải vội vàng đỡ đòn!

Bốp!

Khưu trưởng lão cứ thế lăn ra mấy mét về bên trái.

Diệp Quân đang định tiếp tục ra tay, đúng vào lúc này, một tiếng quát đầy phẫn nộ đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”

Mọi người nhìn về phía giọng nói vang lên, chỉ thấy ở phía xa, đại điện đột nhiên mở toang, Phí Bán Thanh bước ra bên ngoài!

Phí Bán Thanh!

Nhìn thấy Phí Bán Thanh, sắc mặt của một số học sinh đang có mặt lại biến đổi thêm lần nữa!

Nữ bá vương này trở lại rồi sao?

Phí Bán Thanh đi tới trước mặt Diệp Quân, bà ấy liếc nhìn cái xác của Mộ Bạch phía bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Quân: “Đại ca, không phải đã nói phải kín tiếng sao? Ngày đầu vào thư viện đã giết người, còn đánh cả trưởng lão viện chấp pháp, đây là kín tiếng mà ngươi nói hả?”

Diệp Quân khẽ cúi đầu, sau đó lau máu trên khóe miệng giơ cho Phí Bán Thanh xem, nói với vẻ hơi uất ức: “Người xem, ta cũng bị đánh hộc máu đây này!”

“A!”

Phí Bán Thanh sụp đổ, giậm chân gào lên đầy bực tức.

Mọi người: “...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hậu Duệ Kiếm Thần

Số ký tự: 0