Chương 2740
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 2740
Thần Nhất mỉm cười nói: “Có lẽ cô biết, sau khi thần tính đạt tới chín phần, muốn đạt được mười phần đối với chúng ta rất đơn giản, chỉ là chúng ta có đồng ý hay không mà thôi. Dù sao, giết chết ý định ban đầu của bản thân rất đơn giản nhưng cũng khó khăn nhất”.
Giết chết ý định ban đầu!
Cô gái áo bào trắng trầm mặc.
Quả thật, muốn đạt được mười phần thần tính, cực kỳ đơn giản, phải giết chết ý định ban đầu của mình.
Thần Nhất từ từ ngẩng đầu nhìn về vũ trụ tinh không, nhẹ giọng nói: “Ta thích một cô gái, thật sự rất thích… chỉ là, qua hàng trăm, ngàn, triệu năm tháng, ta phát hiện, nhân tính của ta đã vô thức tới gần thần tính… Vì thế, ta từ từ lạnh nhạt với tất cả, trong đó có cả người mà mình rất thích. Đúng vậy! Đối mặt với năm tháng vô tận, đã quen với sự sống và cái chết, sao ta có thể vẫn trân trọng tình yêu như thời còn trẻ chứ?”
Nói xong, ông ấy khẽ lắc đầu: “Chúng ta đang trưởng thành, chúng ta trưởng thành lại càng dần biến thành người mà ta từng ghét khi còn nhỏ…”
Cô gái áo bào trắng vẫn im lặng như cũ.
Cô ta không đi bước cuối cùng, không phải không làm được, mà là cô ta không muốn giết chết ý muốn cuối cùng trong lòng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu chút ý muốn đó cũng bị giết chết thì mười phần thần tính, trở thành vô địch cũng đâu có ý nghĩa gì?
Cô ta không muốn biến thành người mình ghét.
Thần Nhất đột nhiên cười nói: “Thật ra, cuối cùng vẫn là do chúng ta sống quá lâu. Một người sống quá lâu sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa đối mặt với năm tháng vô tận, sẽ không có gì quan trọng nữa. Chỉ khi sinh mạng ngắn ngủi thì mới quý trọng…”
Nói xong, ông ấy ngẩng đầu lên nhìn sâu vào tinh không, nhẹ giọng nói: “Có thể để ta nhìn muội một lần cuối được không…”
Cô gái áo bào trắng nhìn về phía Thần Nhất, sâu trong tinh hà xa xôi, đột nhiên không gian rung nhẹ, chẳng mấy chốc, nơi đó xuất hiện một luồng ánh sáng màu tím. Ngay sau đó có một cô gái mặc váy đỏ, tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng.
Váy đỏ đầu bạc!
Cô gái váy đỏ nhìn Thần Nhất đang nằm trên ghế, im lặng không nói gì.
Nhìn thấy cô gái váy đỏ, Thần Nhất đột nhiên nở nụ cười, không miễn cưỡng, cũng không có không cam lòng, càng không có hối hận, giờ phút này, toàn bộ sức sống trên cơ thể ông ấy dần dần biến mất.
Binh giải.
Đó là thời khắc cuối cùng của Thần Nhất, chỉ có một ông lão chứng kiến.
Đương nhiên, bây giờ có cả Tư Phàm Tịnh và Thần Chủ chứng kiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Thần Nhất binh giải chết dần, cô gái váy đỏ đột nhiên nói: “Vì sao không bước tới bước cuối cùng? Chỉ một bước, huynh sẽ trở thành người đầu tiên, vượt qua tất cả tiên linh”.
Thần Nhất mỉm cười: “Ta không muốn quên muội”.
Cô gái váy đỏ nhìn chằm chằm Thần Nhất: “Ta không hề thích huynh”.
Rất thẳng thắn, rất rõ ràng.
Thần Nhất mỉm cười: “Không sao cả”.
Nói xong, đôi mắt ông ấy từ từ nhắm lại, ngưng thở.
Nếu ta đã không thể dùng sự trưởng thành để áp chế thần tính thì ta sẽ binh giải…
Khi quen nhau, ta là một cậu thanh niên.
Khi kết thúc, ta vẫn là cậu thanh niên đó.
Ta thích muội, chưa bao giờ thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro