Chương 2796
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 2796
Người đàn ông trung niên cười nói: “Dưới tình huống thực lực tương đương, trang bị là một thứ rất quan trọng”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là như thế”.
Thực lực tương đương thì phải xem trang bị của ai tốt hơn.
Người đàn ông trung niên đứng dậy: “Tiểu hữu có thể ở lại đây đợi một lát”.
Dứt lời, ông ta bay lên rồi biến mất ở cuối chân trời phía xa, chẳng mấy chốc, sâu trong dãy núi rất xa kia vang lên tiếng gào thét đáng sợ.
Đó là tiếng của chiến thú!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời, sau đó xoay người nhìn xung quanh, hắn cảm thấy hơi hưng phấn, không ngờ Nhị Nha và Tiểu Bạch lại đến đây.
Chắc chắn họ đến để đưa trang bị cho hắn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là đã đến lúc nên đổi mới trang bị rồi.
Ầm!
Lúc này sâu trong dãy núi đó có những tiếng ầm ầm không ngừng vang dội, toàn bộ Sơn Hải Giới bắt đầu đất rung núi chuyển như động đất, vô cùng kinh khủng.
Tình hình chiến đấu khá kịch liệt!
Nhưng không lâu sau đó sâu trong dãy núi kia đã vang lên tiếng hét thảm thiết.
Vẫn là âm thanh của con chiến thú!
Chẳng mấy chốc, người đàn ông trung niên đã kéo theo một cái xác bay đến từ chân trời.
Ông ta đáp xuống trước mặt Diệp Quân rồi vứt cái xác của chiến thú sang một bên, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Tiểu hữu, bây giờ cái xác này là của ngươi”.
Diệp Quân nhìn xác của con chiến thú kia, trên người nó có rất nhiều vết kiếm.
Người đàn ông nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, cảm thán: “Tiểu hữu, thanh kiếm này của ngươi thật sự quá đáng sợ, khả năng phòng ngự của con chiến thú này rất kinh khủng, nhưng nó lại trở nên mỏng như giấy trước thanh kiếm này của ngươi”.
Dứt lời ánh mắt ông ta trở nên phức tạp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta giao đấu với con chiến thú này hơn nghìn năm vẫn luôn bất phân thắng bại, mà ông ta không ngờ hôm nay dựa vào thanh kiếm này mất chưa đến mấy chục giây đã kết thúc trận chiến.
Trang bị vẫn rất là quan trọng!
Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng tiền bối!”
Người đàn ông trung niên thu hồi suy nghĩ, ông ta đang định trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân… Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ tham lam lướt qua.
Nếu ông ta cướp lấy thanh kiếm này thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, vượt cảnh giới cũng không áp lực.
Hiện tại ông ta là cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính, có thanh kiếm này dù là ở bên ngoài, ông ta cũng chắc chắn có thể xử lý cao thủ cảnh giới Thần Đạo năm phần thần tính một cách dễ dàng, dù đối mặt với cao thủ sáu phần thần tính ông ta cũng sẽ không sợ.
Khả năng gia tăng sức chiến đấu của thanh kiếm này quá kinh khủng.
Diệp Quân bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên đang im lặng suy nghĩ trước mặt.
Tính đặc thù của kiếm Thanh Huyên là chỉ cần hắn muốn, ngoài hắn ra thì không bất cứ ai có thể sử dụng được, không chỉ không thể sự dụng mà còn bị cắn trả.
Trước mắt chỉ có người được thanh kiếm này công nhận mới có thể sử dụng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro