Chương 2986
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 2986
Nhìn thấy đòn tấn công này, sắc mặt Diệp Quân cũng dần trở nên nghiêm trọng, Nhị Nha có thể chịu được uy lực của cú đấm này không?
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha nhàn nhã liếm kẹo hồ lô, dường như không cảm nhận được uy lực khủng khiếp của đòn tấn công đó.
Thấy thế, Diệp Quân không khỏi lắc đầu khẽ cười.
Trong ấn tượng của hắn, hình như Nhị Nha chưa từng sợ điều gì.
Ngay lúc này Nhị Nha bỗng nhảy lên, sau đó lao đến chỗ đòn tấn công đó.
Đối đầu trực diện!
Sau khi Nhị Nha lao đến…
Ầm!
Tinh hà vô tận đó bỗng nứt toác, trở thành một màu đen.
Diệp Quân cảm thấy hơi lo lắng, hắn nhìn chằm chằm vũ trụ tinh hà tối tăm đó, lúc này một tượng thầm chậm rãi xuất hiện trong mắt mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lẽ nào là Thần Vũ thắng rồi?
Ngay lúc này tượng thần đó bỗng vỡ tan.
Thấy thế sắc mặt các cường giả nhà họ Thần trở nên trắng bệch.
Diệp Quân lại thở phào.
Thắng rồi!
Nhị Nha thắng rồi!
Nhị Nha chậm rãi bước ra khỏi thời không tối tăm đó, phía sau cô bé là xác thịt đã tan nát của Thần Vũ, linh hồn cũng biến mất với tốc độ có thể thấy.
Thần Vũ hơi ngỡ ngàng nhìn Nhị Nha: “Cơ thể của ngươi…”
Lúc này lão ta ngây ngẩn cả người.
Vì vừa rồi cô bé trước mặt này đã dùng cả cơ thể để đâm nát tượng thần của lão ta.
Quả thật đáng sợ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị Nha phớt lờ Thần Vũ, cô bé bước ra khỏi tinh vực thời không không xác định đó, sau đó đi đến trước mặt Diệp Quân, cô bé xòe lòng bàn tay ra, một chiếc nhẫn xuất hiện trên tay cô bé.
Diệp Quân sửng sốt.
Nhị Nha nói: “Cho ngươi”.
Diệp Quân chớp mắt: “Cái này…”
Nhị Nha để vào trong tay Diệp Quân, sau đó cô bé xoay người nhìn đám cường giả nhà họ Thần đó: “Còn ai nữa?”
Còn ai nữa?
Vừa nghe cô bé nói thế, sắc mặt đám cường giả nhà họ Thần đó đều trở nên cực kỳ khó coi.
Ngay cả tộc trưởng đời trước cũng đã bị chém chết, bây giờ nhà họ Thần còn ai là đối thủ của cô bé này nữa chứ?
Mọi người đều lặng im như tờ.
Lúc này giọng của Thần Khởi bỗng vang lên: “Sở phu nhân còn không ra tay à?”
Sở phu nhân ở trong tối nhíu mày, có phải đầu óc tên này có vấn đề không? Tình hình đã vậy rồi mà còn bảo ta ra tay? Chẳng phải bảo ta đâm đầu vào chỗ chết à?
Đã nhiều năm như thế rồi, mặc dù Sở Cung không mạnh bằng trước kia nhưng cũng có chút nền tảng, có điều, lúc này bà ta không dám bước lên, để lại chút căn cơ cuối cùng của mình ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro