Chương 3012
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3012
Chương 3012
Trấn Thiên hơi lắc đầu: “Nếu chúng ta không gia nhập, chắc chắn Diệp công tử sẽ không ép, nhưng có một vấn đề nghiêm trọng là… ơn nghĩa, thế hệ chúng ta có ơn với Diệp công tử nên thế nào cũng dễ nói chuyện, nhưng thế hệ sau thì sao? Hoặc là Diệp công tử không còn nắm quyền nữa?”
Mọi người im lặng.
Trấn Thiên khẽ nói: “Chúng ta phải nhìn xa hơn, lúc này không gia nhập, sau này ở đây có hai thế lực, chắc chắn hai bên sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, những mâu thuẫn kia chắc chắn đều là vấn đề nhỏ, nhưng lỡ như ngày nào đó chúng ta không còn nữa, lúc đó Trấn tộc ta còn xuất hiện một vài kẻ vô dụng…”
Mấy cường giả của Trấn tộc nhất thời im lặng.
Chín phần thần tính!
Sau lưng thư viện Quan Huyên có cường giả chín phần thần tính, chỉ với điều này Trấn tộc đã hoàn toàn không thể sánh bằng rồi.
Nhưng bọn họ thật sự hơi khó chấp nhận việc gia nhập vào thư viện Quan Huyên.
Lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói: “Thật ra cũng không cần băn khoăn như thế, chúng ta không chỉ có thể nhìn xa mà còn có thể nhìn sâu hơn, mọi người nghĩ xem mục tiêu thật sự của Diệp công tử này thật sự chỉ là thời đại cũ ư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người sửng sốt.
Trấn Thiên nói tiếp: “Trấn tộc chúng ta đi cùng thuyền với họ, có lẽ sẽ có thể đi được xa hơn nữa…”
Trấn Thiên hiểu rõ kế hoạch của Diệp Quân chắc chắn rất to lớn, vì thế Trấn tộc không thể chỉ nhìn ở thời đại cũ được.
Có thể nhìn xa hơn một chút!
Đương nhiên cũng có điều bất đắc dĩ, vì hiện tại Trấn tộc không có người trẻ tuổi cực kỳ xuất sắc, ông ta rất lo lắng cho sự phát triển của Trấn tộc trong tương lai.
Lúc này Trấn Nam Tuyết ở một bên chợt lên tiếng: “Tộc trưởng, thật sự không cần phải suy nghĩ nhiều, hiện tại Trấn tộc chúng ta đang có một tương lai rất tốt”.
Trấn Thiên thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Trấn Nam Tuyết bên cạnh, cười hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Trấn Nam Tuyết cười đáp: “Không còn nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang nữa”.
Trấn Thiên nói: “Nhưng thư viện Quan Huyên sắp đến đây rồi”.
Trấn Nam Tuyết chớp mắt: “Chẳng lẽ thư viện Quan Huyên không phải đồng minh vững chắc nhất của chúng ta sao?”
“Ha ha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trấn Thiên lập tức cười to.
Phải!
Nếu xem thư viện Quan Huyên như kẻ thù, đương nhiên Trấn tộc sẽ thấy áp lực, nhưng nếu xem thư viện Quan Huyên như đồng minh thì sao?
Vậy thư viện Quan Huyên càng mạnh sẽ càng có lợi cho Trấn tộc!
Nói đến cùng thì tâm lý của Trấn tộc phải có thay đổi mới được.
Trấn Thiên đột nhiên hỏi: “Nam Tuyết, con cảm thấy Diệp công tử này thế nào?”
Trấn Nam Tuyết khẽ mỉm cười: “Rất được”.
Trấn Thiên cười nói: “Chỉ thế thôi à?”
Trấn Nam Tuyết quay đầu nhìn chân trời phía xa, mỉm cười im lặng.
Đương nhiên cô ta biết Tộc trưởng có ý gì, nhưng cô ta cảm thấy chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên tự nhiên thì tốt hơn, nếu chứa đựng lợi ích thì cảm giác sẽ thay đổi.
Trấn Thiên cũng không nói gì thêm, vì ông ta biết chuyện này không thể ép buộc được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro