Chương 3014
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3014
Ông ta biết Diệp Quân trông có vẻ hiền lành nhưng thật ra nội tâm rất kiêu ngạo, đương nhiên sự kiêu ngạo của hắn chỉ nhằm vào người không thân thiện với hắn.
Nói một cách đơn giản thì ngươi đốt với hắn hắn sẽ tốt với ngươi, nếu ngươi kiêu ngạo với hắn, hắn còn sẽ kiêu ngạo với ngươi hơn.
Tính cách hắn thế này mà đi đến khu vực Tiên Linh thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Diệp Quân cười nói: “Ta đưa một người đến đó rồi sẽ đi”.
Thật ra hắn cũng không muốn quan tâm đến chuyện này cho lắm, Thanh Đại kia không liên quan gì đến hắn cả, nhưng nghĩ đến Thần Nhất, hắn vẫn quyết định giúp đỡ một chút.
Vì Thanh Đại này được Thần Nhất đặt vào quan tài, rõ ràng Thần Nhất có thể là đang bảo vệ cô ta, bây giờ Thần Nhất không có ở đây, vì thế hắn vẫn muốn làm chút chuyện thay ông ấy.
Cũng đành chịu thôi, đã lấy nhiều thứ của người ta như thế rồi mà.
Không làm gì đó thì trong lòng hắn cũng thấy hơi áy náy.
Thấy Diệp Quân quyết định muốn đi, Trấn Thiên cũng không nói gì thêm mà lập tức lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là bản đồ đi đến khu vực Tiên Linh”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quân nhận lấy quyển trục, mỉm cười nói: “Cảm ơn”.
Dứt lời hắn bèn muốn rời đi.
Mà lúc này, Trấn Thiên đột nhiên nói: “Diệp thiếu”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Trấn Thiên, ông ta nghiêm túc nói: “Diệp thiếu, ta đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định để Trấn tộc gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trấn Thiên tiền bối, Trấn tộc có ơn với ta, nếu Trấn tộc không muốn gia nhập thì chắc chắn ta sẽ không ép, chúng ta vẫn là bạn tốt, thật đấy”.
Trấn Thiên cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn để Trấn tộc gia nhập vào thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân cười hỏi: “Tại sao?”
Trấn Thiên khẽ cười đáp: “Vì rất nhiều nguyên nhân, chắc Diệp thiếu cũng biết rõ những yếu tốt này, nhưng cốt lõi nhất vẫn là Trấn tộc ta muốn cùng thư viện Quan Huyên đi xa hơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Trấn Thiên chợt nói: “Diệp thiếu, lúc trước cậu từng nói với ta suy nghĩ của cậu… Cậu muốn thiết lập một trật tự toàn vũ trụ, vậy thì khu vực Tiên Linh này…”
Diệp Quân khẽ mỉm cười, cũng không nói gì mà xoay người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như nghĩ đến điều gì, Trấn Thiên cảm thấy hơi sởn tóc gáy.
Mẹ kiếp!
Diệp thiếu này không phải hiền lành gì đâu!
Nguyên tắc của Diệp thiếu là ta không chủ động gây chuyện, nhưng nếu chuyện tìm đến ta thì sao?
Ngươi làm người xấu còn muốn để mình yên lòng…
Trấn Thiên cười khổ.
Cũng không biết Diệp thiếu học từ ai nữa.
Nhưng ông ta cũng biết rõ Diệp thiếu vẫn rất tốt, dưới tình huống có thể làm bạn, chắc chắn hắn sẽ không làm kẻ thù với ngươi.
Lúc này, Trấn Thiên không khỏi hơi lo lắng.
Lo lắng cho khu vực Tiên Linh, cũng lo lắng cho Diệp Quân.
Diệp Quân cũng không phải Thần Nhất, dù năm đó Thần Nhất mất mặt trở về nhưng ông ấy vẫn nương tay, không quá tuyệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro