Chương 3062
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3062
Vũ Trụ Quan Huyên Pháp này rõ ràng tốt hơn so với phương pháp tu luyện của tộc Tiên Linh!
Nhưng sao có thể chứ?
Phải biết rằng, bất kể là Tiên Linh Pháp hay tâm pháp Thần Tri, hầu như đều đại diện cho mỗi nền văn minh đỉnh cao tương ứng, mà bây giờ, phương pháp tu luyện của Diệp Quân thậm chí còn tốt hơn của bọn họ, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là nền văn minh của Diệp Quân có thể còn cao hơn cả nền văn minh của khu vực Tiên Linh và nền văn minh Thần Tri.
Thanh Tri đột nhiên lắc đầu cười: “Bên ngoài đúng là có nhiều người tài giỏi, ta vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.
Lâu Đắc Nguyệt cứ nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bị cô ấy nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Thanh Tri thấy vậy, lập tức trêu ghẹo nói: “Đắc Nguyệt, cô đừng nhìn chằm chằm Diệp công tử như thế, hắn sẽ cảm thấy ngượng ngùng”.
Lâu Đắc Nguyệt thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Diệp công tử, ngươi có thể cho ta mượn Quan Huyên Pháp này để xem không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Lâu Đắc Nguyệt hơi bất ngờ, cô ấy nhắc nhở: “Diệp công tử, ngươi không có điều kiện gì sao?”
Diệp Quân lắc đầu cười: “Cô là bạn của Thanh Tri thì đều là người của mình, người của mình thì còn cần nói điều kiện gì nữa chứ?”
Nghe Diệp Quân nói vậy, Thanh Tri ở bên cạnh liếc nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Lâu Đắc Nguyệt nhìn Thanh Tri, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Vậy thì cảm ơn”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nói, cô ấy vừa thu Quan Huyên Pháp vào.
Lúc này, Thanh Tri cười nói: “Đắc Nguyệt, Diệp công tử rất có hứng thú với nền văn minh Thần Tri các cô, lần này tới tìm cô là để tìm hiểu thêm về nền văn minh Thần Tri, nếu cô không bận gì thì mọi người có thể cùng nhau trao đổi, cô thấy thế nào?”
Lâu Đắc Nguyệt khẽ gật đầu: “Ta cũng muốn thỉnh giáo Diệp công tử”.
Thanh Tri cười nói: “Vậy chúng ta đổi sang nơi khác”.
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu, ba người cùng rời khỏi Tiểu Tháp, Lâu Đắc Nguyệt dẫn Diệp Quân và Thanh Tri đến một nơi trong tinh không. Trước mặt ba người không xa, có một căn gác mái, trên đỉnh căn gác mái là một sân thượng, ở giữa sân thượng có một vật thể thần bí khổng lồ tương tự như cái nồi đun nước đang chậm rãi xoay tròn, như thể đang tiếp nhận gì đó.
Khuôn mặt Diệp Quân đầy vẻ tò mò.
Thanh Tri ở bên cạnh cười nói: “Đây là kính vũ trụ”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thanh Tri: “Kính vũ trụ ư?”
Thanh Tri khẽ gật đầu, sau đó nhìn Lâu Đắc Nguyệt, cười nói: “Đắc Nguyệt, cô nói đi”.
Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Vật này dùng để theo dõi vũ trụ, cũng là thứ mà năm đó nền văn minh Thần Tri ta dùng để thăm dò vũ trụ, không thua gì thị lực của một cường giả chín phần thần tính”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có thể nhìn được rất xa sao?”
Lâu Đắc Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân đột nhiên nói thầm: “Tháp gia, kiếm Thanh Huyên có thể xuyên qua bất kỳ vũ trụ nào, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Theo lý thuyết thì có thể, tuy nhiên, ngươi phải biết vị trí cụ thể”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro