Chương 3086
Thanh Phong
2024-09-10 08:55:43
Chương 3086
Một triệu!
Sắc mặt Trấn Nam Tuyết thay đổi.
Tần Quan tiếp tục nói: “Quy mô của Đạo Thị quá nhỏ, lợi nhuận cũng ít, vì thế ta sẽ đổi Đạo Thị thành Tiên Bảo Các, hơn nữa còn sẽ nhanh chóng xây dựng thêm.
Trấn Nam Tuyết hơi lo lắng: “Tiền bối, xây dựng nhanh chóng, thế tiền vốn này…”
Tần Quan cười nói: “Chuyện tiền bạc đều chỉ là chuyện nhỏ”.
Trấn Nam Tuyết: “…”
Tần Quan cười khẽ: “Cô cũng không tệ, đến Tiên Bảo Các của ta học hỏi đi”.
Không tệ!
Học hỏi?
Trấn Nam Tuyết lập tức thấy không phục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết rằng từ sau khi cô ta tiếp quản Đạo Thị, khiến Đạo Thị vốn tràn đầy cảm giác chết chóc ngày càng phát triển, còn Tiên Bảo Các này thậm chí cô ta còn chưa từng nghe nói tới.
Tuy hơi không phục, nhưng vì người trước mặt là mẹ của Diệp Quân, vì thế Trấn Nam Tuyết vẫn rất lịch sự: “Tiền bối, bây giờ Đạo Thị không phù hợp để mở rộng, vì Đạo Thị vừa mới ổn định lại, rất có thể sẽ xuất hiện tình huống thiếu hụt vốn…”
Tần Quan cũng không tức giận, còn cười khẽ nói: “Thế này nhé, cô đến Tiên Bảo Các xem thử trước, sau đó nếu cảm thấy không được thì cô có thể tuỳ ý rời đi, không chỉ thế mà Đạo Thị này, ta vẫn sẽ giao cho cô xử lý, không can thiệp vào”.
Trấn Nam Tuyết chớp mắt: “Thật sao?”
Tần Quan cười nói: “Thật”.
Trấn Nam Tuyết vội gật đầu: “Được”.
So sánh với việc tu luyện, thật ra cô ta thích kiếm tiền hơn, vả lại vì cô ta quản lý Đạo Thị, nên địa vị của cô ta ở Trấn tộc bây giờ gần như chỉ đứng sau Tộc trưởng.
Cảm giác này khiến cô ta rất thích.
Có tiền, có quyền!
Nhìn Trấn Nam Tuyết đang vui vẻ trước mặt, Tần Quan cười khẽ, đương nhiên bà ấy cũng có thiện cảm với cô gái này, vì khi Diệp Quân vừa đến noi này, chỉ có cô ta tỏ thiện chí với Diệp Quân.
Lúc này, tinh hà phía xa chợt dao động, những hơi thở mạnh mẽ xuất hiện.
Trấn Nam Tuyết kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía xa, tinh không ở nơi đó đột nhiên bị nứt, sau đó có một nhóm cao thủ chậm rãi bước ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người dẫn đầu chính là Thanh Liệt kia.
Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Chúng ta là người của tộc Tiên Linh”.
Tộc Tiên Linh!
Trấn Nam Tuyết sợ hãi: “Tộc… Tộc Tiên Linh…”
Thanh Liệt nhìn chằm chằm Tần Quan: “Bà là mẹ của Diệp Quân kia đúng không?”
Tần Quan gật đầu.
Ánh mắt Thanh Liệt trở nên lạnh lùng: “Nhi tử của bà đã giết người của tộc Tiên Linh chúng ta”.
Tần Quan gật đầu: “Sao thằng nhóc này lại phạm lỗi như thế chứ?”
Thanh Liệt cười khẩy: “Phạm lỗi? Hắn không chỉ phạm lỗi thôi đâu, con hư tại mẹ…”
Lúc này Tần Quan ngắt lời lão ta: “Nếu đã giết người thì phải giết cho sạch, sao còn để lại mấy người sống vậy? Thằng nhóc này vẫn còn chưa đủ nhẫn tâm!”
Thanh Liệt: “?”
Trấn Nam Tuyết: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro